Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 739: Phùng Nam Thư, Con chính là quà (2)

Tôn Chí với tư cách là cựu giảng viên thực phẩm chức năng, lần này đến cùng với hắn để bàn chuyện làm ăn. Còn Đặng Viện thân là một thành viên của nhóm marketing, được tạm thời điều động từ điểm tiếp thị địa phương, cần phải hiểu rõ trước về sự sắp xếp của Giang Cần đối với Multi-group.
Khoảng 4h chiều, ba người đã đặt chân tới Thượng Hải, vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy người của Tần Chí Hoàn được cử đến. Bọn họ mặc vest, đeo găng tay trắng, trên tay cầm một tấm bảng “Nhiệt liệt chào mừng Giang tổng tới viếng thăm”, còn mang theo ba bó hoa tươi nữa.
Nói thật lòng, lần này Giang Cần tới chỉ thông báo cho Hà Ích Quân biết, hơn nữa trên danh nghĩa cũng là đi cùng Hà Ích Quân tới, vậy mà Tần Chí Hoàn có thể làm những việc như thế này, đủ thấy y cho hắn rất nhiều mặt mũi.
15 phút sau, Giang Cần được đưa tới khách sạn, Tần Chí Hoàn và Hà Ích Quân đã sớm ngồi đợi hắn trong một phòng tiệc.
Bào ngư, hải sâm, tôm hùm, sashimi, các loại cao lương mỹ vị đầy một bàn, xung quanh còn có những làn khói trắng phun ra được hình thành từ đá khô. Ngon hay không không cần biết, nhưng thực sự nhìn vô cùng khoa trương.
- Giang tổng ngàn dặm xa cách tới Thượng Hải quá vất vả, tôi kính cậu một ly.
Thân làm chủ tiệc, Tần Chí Hoàn đứng dậy nâng ly.
- Tần tổng khách sáo quá, lần này tôi tới chỉ để góp vui thôi, chẳng tới mức vất vả đâu.
Giang Cần uống sạch rượu trong ly, sáp tới bên cạnh Hà Ích Quân:
- Thế nào? Anh có cảm giác gì?
- Tôi xem rồi, còn tin cậy hơn tôi nghĩ nhiều.
Hà Ích Quân khẳng định.
Giang Cần thấy hơi kỳ lạ:
- Anh đã có kết luận rồi còn bảo tôi tới làm gì?
- Thì cậu khôn lỏi hơn tôi, tôi không nhìn ra được, nhỡ cậu nhìn ra được thì sao.
- Mẹ nó, tự nhiên không biết anh đang khen tôi hay đang nói móc tôi nữa.
Giang Cần châm chọc một câu rồi ngồi thẳng người, sau đó bắt đầu động đũa. Hắn ngủ cả trưa, chỉ ăn một cái bánh bao hấp đã lên máy bay, đến tận bây giờ mới được ăn cơm, thực sự cũng khá đói.
Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau hàn huyên mấy câu rồi tan tiệc. Giang Cần lau miệng, cứ tưởng sẽ có mấy chương trình khác nữa, kết quả vừa ra khỏi phòng đã bị đưa lên phòng penthouse của khách sạn.
Những việc làm ăn như vậy không phải ăn xong là sẽ đi “rửa chân” gì đó à? Lẽ nào các doanh nhân Thượng Hải đã đánh mất truyền thống văn hóa tốt đẹp này rồi sao?
Không “rửa chân” cho thoải mái thì chuyện làm ăn sao mà thành được?
Giang Cần cảm thấy ấn tượng đầu tiên của hắn quá chuẩn, khả năng Tần Chí Hoàn là phần tử trí thức còn lớn hơn cả khả năng y là doanh nhân, đến cả quy tắc ngầm này cũng chẳng biết.
Nhưng chớp mắt, hắn bỗng cảm thấy thật may mắn vì không bị người ta ép đi “rửa chân”, bởi vì bố hắn đã gọi điện thoại tới.
Thực ra Giang Cần vẫn luôn rào trước đón sau với bố mẹ về chuyện làm ăn này. Giá trị những món quà, tiền biếu bố mẹ đều tăng lên từng chút một, giống như chuyện luộc chín ếch xanh, đỡ khiến bọn họ quá sốc khi biết chuyện.
Hắn hiểu bố mẹ mình, hai người họ đều là những người thật thà trung thực, bọn họ quá bài xích với chuyện khởi nghiệp thế này, lúc đầu hắn giấu chính là vì sợ hai người họ sẽ không hiểu.
Tuy rào trước đón sau là vậy, nhưng cuộc họp báo công bố tin tức trong chiếc đĩa nọ vẫn khiến Giang Chính Hoành rất sốc.
Giang Cần đành phải kể rõ ngọn ngành về toàn bộ dòng thời gian khởi nghiệp của mình cho họ nghe. Ông im lặng suốt ba phút đồng hồ mới có thể miễn cưỡng tiếp thu những tin tức mà ông chủ Giang đã kể.
- Chả trách anh bảo làm việc cho cả trăm người, hóa ra là hàng trăm người làm việc cho anh đấy hả? - Giang Chính Hoành đột nhiên hiểu ra.
Giang Cần ho một tiếng:
- Bọn con là một tập thể giúp đỡ lẫn nhau để đi qua giông bão mà. Bọn họ làm việc cho con nhưng thực ra là con làm việc vì bọn họ đó chứ, chỉ có điều tiền con kiếm được nhiều hơn bọn họ thôi.
Giang Chính Hoành trầm tư một lúc:
- Để mẹ anh nghe điện thoại, bố cần thêm thời gian để tiêu hóa chuyện này.
Giang Cần mở miệng nói:
- Tuân mệnh bố.
Giang Cần nói xong thì đưa loa điện thoại ra xa tai, sợ rằng chiêu sư tử hống của mẹ hắn sẽ khiến hắn choáng váng. Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là phản ứng của mẹ hắn khá bình tĩnh, chỉ nói hắn ở ngoài thì chú ý giữ gìn sức khỏe, bảo rằng nếu có thời gian thì về nhà nhiều hơn.
Ồ, xem ra tiểu phú bà thực sự đã điều khiển được mẹ hắn, đúng là một con thú đáng yêu biết hấp thụ sự tức giận của người khác.
Sau khi Viên Hữu Cầm dùng tâm thế của một bà mẹ nhớ nhung đứa con nơi xa xôi dặn dò Giang Cần mấy câu, điện thoại liền được chuyền sang tay của Phùng Nam Thư.
Hai người họ bắt đầu tán gẫu một lúc, Giang Cần hỏi cô đang làm gì, Phùng Nam Thư liền trả lời rằng mình ở nhà hắn rất ngoan ngoãn.
Hắn hỏi cô tối nay ngủ ở đâu, cô liền nói tối nay sẽ ngủ trong chăn của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận