Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 402: Hình như là con dâu mình? (1)

Lý đại nương là chủ căn nhà phía Tây, đảm nhiệm vị trí trưởng ban hội tình báo của gia viên Hồng Vinh, nếu hắn dám bảo đây là bạn học của cháu thì hắn xong đời rồi.
Chẳng cần đến ngày mai đâu, chỉ cần đến tối thôi là tin Giang Cần đưa một bạn nữ siêu đẹp về nhà sẽ truyền đi khắp tiểu khu, thuận thế truyền tới tai mẹ hắn luôn.
Nhưng nếu bảo là mẹ nuôi của Quách Tử Hàng thì lại là chuyện khác.
Đầu tiên, không ai trong tiểu khu biết Quách Tử Hàng là thằng nào.
Thứ hai nếu đã mẹ nuôi rồi thì còn có thể là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nữa không? Chỉ dùng một câu là đã có thể phá hỏng hết những tin đồn vớ vẩn kia rồi.
Giang Cần tin chắc rằng không ai có thể phản ứng nhanh nhạy, nghĩ ra cách tránh hiểm nguy đỉnh như mình.
Khi tới tầng bốn, bọn họ thấy Dương Thụ An đã chờ ở cửa, dưới chân là thùng xốp lớn, mặt trên dán nhãn mác ghi là dê ướp muối nướng than.
Giang Cần móc chìa khóa ra mở cửa, mời ba người vào nhà.
- Có phải thay dép đi trong nhà không?
- Không có nhiều dép thế đâu, đi cả giày vào đi, bẩn thì lau, gia đình bình dân không chú trọng mấy cái đó đâu.
Quách Tử Hàng đã tới đây nhiều rồi thì còn xa lạ gì nữa, y đặt gà nướng lên bàn rồi đi ra phòng khách.
Dương Thụ An cũng trông bầu mà vẽ gáo, ngồi xuống sô pha ở phòng khách.
Lúc này Giang Cần mới quay lại nhìn Phùng Nam Thư, thấy cô vẫn còn đang tò mò đứng ở cửa nhòm vào trong và đánh giá căn phòng, thấy Giang Cần nhìn mình thì ngoan ngoãn khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Đây gọi là nhà của người nghèo, học được một sàng khôn chưa?
- Nho nhỏ thế này cũng đáng yêu lắm.
Sau khi nghiêm túc đánh giá một lúc, Phùng Nam Thư mới vào nhà dạo một vòng quanh phòng khách và bếp, nhưng cô cũng không dám đi vào những căn phòng có cửa, tính ra thì vẫn hơi khẩn trương.
Giang Cần bật ti vi cho bọn họ, bảo ba người cứ ngồi đi, bản thân thì chia gà nướng ra làm hai phần, sau đó lấy một miếng sườn dê to ra khỏi thùng xốp.
Lát nữa, hắn định để Dương Thụ An cầm ba con gà nướng về, để Quách Tử Hàng khuân hơn nửa chỗ thịt dê về, số còn lại thì để ở nhà ăn tết.
Làm xong xuôi, hắn lau tay và định đi ra khỏi bếp, nhưng không ngờ lại thấy tiểu phú bà đang đứng yên ở trước cửa phòng ngủ của mình.
- Cậu làm gì vậy?
Phùng Nam Thư vươn một ngón tay trắng nõn ra ấn vào cánh cửa:
- Giang Cần, mình muốn vào xem thử.
- Không được, bí mật ở trong đó sẽ cắn cậu.
Giang Cần từ chối ngay lập tức.
- Cưa cưa, em muốn xem mà.
Có những kỹ năng khi được sử dụng ở những hoàn cảnh khác nhau sẽ tạo nên các hiệu quả khác nhau, giống như sát thương của tiếng nũng nịu cưa cưa này đã tăng lên gấp đôi khi xuất hiện ở trong nhà hắn, suýt nữa thì chặt đứt luôn sự kiên quyết của hắn.
Giang Cần duỗi tay mở cửa phòng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tiểu phú bà cao lãnh này.
Phòng hắn không lớn, tổng cộng cũng chỉ khoảng hai mươi mét vuông thôi, đối diện cửa là một cái giường đơn, ga trải giường màu trắng pha với xanh lam kế thừa lại từ phòng trọ ở trường hồi cấp ba, gần đầu giường còn bố trí một bàn làm việc.
Thật ra vốn dĩ phòng hắn không đơn giản thế đâu, trước kia còn có đủ loại poster manga, anime, ảnh minh tinh treo đầy tường nữa.
Chỉ là sau khi trùng sinh, Giang Cần cảm thấy quá lòe loẹt nên đã bóc hết ra, treo lịch lên thay thế mấy chỗ đó.
- Chú!
- Làm sao vậy?
- Đói rồi, chú có thể nấu một bữa không?
Lúc tới Dương Thụ An nào đã ăn trưa đâu, lại còn phải đứng đợi ở cửa lâu nữa nên cũng không thể tránh khỏi việc bụng réo ầm lên rồi.
- Thôi được, nể mặt tết nhất, tôi mới trổ tài nấu nướng đấy nhá.
Giang Cần để mặc tiểu phú bà ở trong phòng ngủ của mình thích làm gì thì làm, sau đó xắn tay áo đi vào bếp chiến đấu nửa ngày, cuối cùng mang ra được bốn chén mì gói nóng hổi.
- Thế này thôi á hả?
Miệng Dương Thụ An méo xệch.
- Úp có mỗi gói mì thôi mà làm gì lâu thế?
Quách Tử Hàng cũng bày ra vẻ buồn bực.
- Có ăn đã là tốt lắm rồi, lại còn kén cá chọn canh, con trai về nhà nửa tháng không bằng chó, đừng nói với tôi là mấy người không hiểu, tôi mãi mới moi ra được chỗ mì gói này đấy.
- Không đúng, chú, tài nấu ăn của chú ở đâu cơ? - Mặt Dương Thụ An tràn ngập vẻ khó hiểu.
- Mì gói cần có nước sôi còn gì, tay nghề của chú là nấu nước sôi nhanh hơn người bình thường.
Giang Cần nhe răng cười rồi vào phòng ngủ gọi Phùng Nam Thư ra ăn mì gói.
Tiểu phú bà chạy theo hắn một ngày cũng chưa ăn gì, chắc đã đói bụng từ lâu.
Hắn đẩy cửa phòng ra, phát hiện Phùng Nam Thư đang nằm trên giường mình đọc quyển tiểu thuyết Học viện thám tử Q ở đầu giường hắn, đôi mắt linh động đáng yêu, lông mi tinh tế cong vút không ngừng run nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận