Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 407: Lặng người

Giang Cần cười mỉa mai:
- Tôi cho cậu một cơ hội nữa, tốt nhất là cậu có chuyện gì nên mới đến tìm tôi.
- Chúng tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi, cậu yêu đương với Phùng Nam Thư thật à? Mấy tin đồn trên QQ là thật hay giả?
- Phỉ báng, tất cả đều là lời phỉ báng. Giờ tin đời cũng cách xa hiện thực quá đi thôi, sao chính tôi còn không biết tôi đang yêu đương nữa đấy.
Hồng Chấn Đông cười toe toét nói:
- Tôi nói rồi mà, sao Phùng Nam Thư có thể yêu đương được. Tần Tử Ngang cũng bảo là giả, nghe cậu khẳng định thế thì bọn này cũng yên tâm rồi.
Triệu Lộ và Khổng Thiến Thiến cũng cười không khép miệng được:
- Tôi đã nói là không thể rồi, không biết là ai tung tin nữa, còn có người nói cậu với Phùng Nam Thư tay trong tay đi hội chùa.
- Lão Giang, cậu nói thật đi, có phải cậu uống rượu say rồi khoác lác không? - Vu Dịch Dương chớp chớp mắt với hắn.
Giang Cần lắc đầu:
- Không biết, nhưng chắc chắn là không có vụ yêu đương rồi đó, sau này lại nghe được mấy lời đồn này thì nhớ phản bác bọn họ giùm tôi nhé.
Khổng Thiến Thiến không kìm được mà bĩu môi:
- Giang Cần, hình như năm nào cậu cũng có tai tiếng thì phải, năm trước là Sở Ti Kỳ, năm nay còn kéo cả Phùng Nam Thư xuống vũng bùn, càng ngày càng ảo, không phải cậu tung tin thật chứ?
Hồng Chấn Đông ho một tiếng:
- Lúc này mới thể hiện được lòng can đảm của lão Giang đó, nữ chính trong tin đồn càng ngày càng xinh đẹp, còn dám ăn vạ cả Phùng Nam Thư nữa mà!
Lúc đang nói chuyện thì phía sau Giang Cần bỗng truyền đến tiếng xào xạc do cây cối trở nên khô và giòn vào mùa đông, khi có người dẫm lên sẽ phát ra tiếng rách nát.
Phùng Nam Thư mặc áo rét trắng đi tới, trong đôi mắt linh động là bầu trời rực rỡ pháo hoa, gió lạnh thổi qua vành nón mềm mại được làm từ da lông cao cấp, rồi nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt xinh đẹp.
Chỉ là cô lại không ngờ quanh Giang Cần lại có nhiều người đến vậy, mặt ngoài lạnh lùng chứ trong lòng rén bỏ xừ, sau đó cô yên lặng đi đến sau Giang Cần và ló mặt ra từ sau lưng hắn.
- Gọi điện thoại cho Cao Văn Tuệ xong rồi à?
- Gọi xong rồi, cậu ấy nhờ mình chúc tết cậu.
Phùng Nam Thư dịu dàng nói.
Giang Cần nghe xong thì chép chép miệng:
- Dù sao thì mình cũng là ông chủ, cậu ấy không trực tiếp gọi chúc được à?
- Cậu ấy nói nhờ người nhà truyền lời thì thuyền sẽ đẩy nhanh hơn.
Bỗng nhiên Phùng Nam Thư cúi xuống rút tay ra khỏi túi áo mình, chuẩn bị để vào trong túi áo Giang Cần, kết quả còn chưa vào được thì đã bị ngăn lại.
Một giây sau, Giang Cần lấy củ khoai nướng lúc nãy từ trong túi ra, cảm giác ngàn cân treo sợi tóc.
- Tay nhỏ của cậu có sức ảnh hưởng lớn quá, nếu mình không ngăn lại có khi mai lại có tin Giang Cần giấu ba ba nóng nổi trong túi, mẹ nó, mới nghĩ thôi mà mình đã thấy sợ chết khiếp rồi.
Phùng Nam Thư không bắt kịp mạch não của hắn, chỉ lạnh lùng nói:
- Giang Cần, mình muốn xem pháo hoa.
Giang Cần nhìn thoáng qua phía nam bờ sông:
- Tần Tử Ngang dọn đống pháo hoa sang phía đông hết rồi, đi, để mình đưa cậu đi tìm cậu ta.
- Nắm tay đi tìm.
Phùng Nam Thư giơ tay ra, mặt vẫn rất lạnh lùng.
- Không nắm.
- Ca ca nắm tay đi.
Giang Cần im lặng một lúc rồi mới một ngón tay lên:
- Tết nhất nên mình cho cậu nổi loạn một lần đấy.
Phùng Nam Thư gật đầu, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, sau đó tay cô đã được nắm lấy và lôi kéo đi về phía Tần Tử Ngang.
Nhìn thấy một tràng này, Hồng Chấn Đông, Vu Dịch Dương, Triệu Lộ và Khổng Thiến Thiến đều im lặng hồi lâu nhưng vẫn chưa định hình lại được, nói không dám nói, cử động cũng không dám cử động, cứ cảm thấy hình ảnh mình vừa chứng kiến như pháo hoa đang nổ trên bầu trời ấy, vô cùng ảo diệu, không hề chân thực.
Quách Tử Hàng và Dương Thụ An ngồi xổm ở bên cạnh, vừa ăn khoai lang vừa xem cả quá trình, miệng cười không khép lại được.
- Tôi đã sớm nói với nghĩa phụ là làm người không cần quá khiêm tốn đâu, cậu nhìn xem, khiêm tốn chỉ đổi lấy được sự cao ngạo và quá mức của người khác thôi.
- Lão Quách nói hay thật, còn có câu nào nữa không? Nói thêm hai câu nữa đi, tôi muốn nghe.
Mắt Dương Thụ An sáng như đèn pha ô tô.
Quách Tử Hàng nghẹn nửa ngày mới nói tiếp:
- Biết thế lúc nãy không mua khoai nướng, nên mua bắp rang mới đúng, cứ thấy thiếu thiếu thế nào ấy.
- Câu này hơi nhạt đó.
Đám Hồng Chấn Đông đã sớm không nghe nổi nữa, quay đầu đi thẳng, cũng không nói gì hết, kết quả chưa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng ồn ào từ phía bắc bờ sông.
- Con mẹ nó, đó là pháo hoa tao bỏ tiền ra mua, Giang Cần mày có bỏ xuống chưa!
- Trẻ con chơi ít thôi không lại phỏng, xem chú làm mẫu động tác châm ngòi pháo chuẩn này.
- Mày vô liêm sỉ quá rồi đó, muốn bắn pháo hoa thì tự mua đi chứ!
- Phú nhất đại như tôi tự bắn pháo hoa cho cậu xem cậu còn không hài lòng cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận