Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 285: Mua hàng theo nhóm, chó còn không làm (3)

- Không phải mua hàng theo nhóm thật đấy chứ? - Trương Bách Thanh xác nhận lại lần nữa.
Giang Cần cười mỉa mai:
- Mua hàng theo nhóm, chó cũng không làm.
Thuyết phục được Trương Bách Thanh, Giang Cần coi như được thả lỏng, hắn từ từ dựa vào ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật là hơi mạo hiểm.
Vừa nãy hắn lôi ra cả kết quả khi khởi nghiệp thất bại của Diệp Tử Khanh, lúc đó đã có chút mùi vị uy hiếp rồi, may mà hiệu trưởng Trương tốt tính và cũng không nghĩ theo hướng kia, chứ không chắc dự án này đã chết từ trong nôi rồi.
Trước đây hắn đi bước nào chắc bước nấy, đây là lần liều nhất.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, cầu phú quý trong nguy hiểm.
Giang Cần tiếp xúc với Trương Bách Thanh không nhiều, nên dù có muốn đoán ý thì cũng không thể đoán chuẩn trăm phần trăm được, nhưng may mà hắn cược đúng.
Cùng lúc đó, màn sân khấu của hội trường được kéo ra từ từ, một sinh viên nữ mặc váy dạ hội bước lên sân khấu, xem ra là MC của cuộc thi này.
Bộ váy cô mặc có thiết kế rất đặc biệt, là kiểu váy trước ngắn váy sau dài, có thể lộ ra hai chân thon dài, dưới ánh đèn đôi chân ấy trắng đến sáng lên khiến nhiều nam sinh viên bàn tán rôm rả.
Giang Cần không nhịn được mà lẩm nhẩm chân đẹp thật, kết quả bị Phùng Nam Thư quay qua nhìn nửa ngày trời.
- Sao vậy?
- Giang Cần thích chân lắm hả?
Giang Cần sửng sốt một chút:
- Cũng… Cũng bình thường.
- Nhưng rõ ràng trước kia cậu thích chân lắm mà.
- Phùng Nam Thư, cậu đừng ngậm máu phun người.
- Giang Cần, cậu là người xấu. - Phùng Nam Thư nghiêm túc nói.
Đúng lúc này giọng nói của MC nữ truyền ra qua loa, đầu tiên là giới thiệu hai đội tham gia thi đấu đồng thời cũng mời bọn họ lên sân khấu, sau đó căn cứ vào chủ đề lần này để nói một đống vấn đề liên quan.
Giang Cần bỗng thu lại nụ cười, hắn tựa lưng vào ghế nhìn lên sân khấu, lúc này đã thực hiện xong thủ tục và tiến vào vòng biện luận.
- Ai sinh ra trên thế giới này cũng có ngày chết đi, vậy chẳng lẽ việc yêu cuộc sống, hưởng thụ cuộc sống lại thành việc không có ý nghĩa gì à?
- Tôi không đồng ý với ví dụ bên bảo vệ đưa ra, chúng ta không có quyền lựa chọn mà là thụ động đi vào thế giới này, nhưng đề biện luận hôm nay cho chúng ta quyền lựa chọn, nếu biết rõ kết quả của việc đó không tốt thì sao còn lãng phí thời gian hữu hạn của mình để làm một chuyện không mang lại cho bản thân thứ gì cả?
- Tôi muốn nhắc nhở bên phản biện là từ “nếu” trong đề là một danh từ không thể xác định được, nếu đã dùng từ “nếu” thì có nghĩa chưa chắc chắn một trăm phần trăm rằng sự việc sẽ đi đến kết quả xấu.
- Vậy dựa theo logic của bên bảo vệ, tỷ lệ có kết quả tốt chỉ chiếm một phần nhỏ trong số đó, chẳng lẽ chúng ta làm việc gì cũng không tính đến xác suất thành công sao? Nếu xác suất thành công cực thấp thì bên bảo vệ vẫn cố chấp chui đầu vào rọ à?
- Làm mà còn không dám làm thì sao có thể nhận được kết quả tốt được, cũng sẽ chẳng bao giờ thấy được sự tốt đẹp của quá trình làm điều đó đâu.
Sau khi trải qua giai đoạn biện luận và đặt câu hỏi thì hai bên đã tích đủ nộ khí, vừa tiến vào giai đoạn tự do biện luận đã bắt đầu châm chọc lẫn nhau.
Đây là giai đoạn thi đấu.
Không còn quy tắc trói buộc hai bên bắt đầu nói liên mồm như mấy bà bán cá ngoài chợ.
Mà người xem trong hội trường cũng bị không khí căng thẳng lây nhiễm, cũng ngồi thẳng dậy chăm chú lắng nghe.
Và Giang Cần vẫn luôn đợi tới giai đoạn này.
Hắn cảm thấy các thí sinh bên bảo vệ như mặc một cây trắng, có hai cái cánh nhỏ ở hai bên, trên đầu là vòng hào quang của thiên thần.
Mà ngược lại là các thí sinh bên phản biện, mặc cả cây đen, trên đầu có hai cái sừng, quỷ yêu… À, con quỷ nhỏ.
Như trong phim hoạt hình vậy, hai bên không ngừng bày tỏ quan điểm trái ngược nhau, đâm thẳng vào tim kẻ ra đề là hắn.
- Kết quả quan trọng nhất!
- Quá trình cũng rất tốt đẹp!
- Chọn nỗ lực hơn nữa, không làm mấy việc có xác suất thành công thấp, chúng ta vẫn còn đầy việc có xác suất thành công cao.
- Thất bại là mẹ thành công, cậu biết người ta gọi đám không dám làm là gì không? Là kẻ hèn! Trên thế giới này có rất nhiều việc không thể biết chắc là sẽ thành công, nhưng mỗi một lần thất bại là mỗi một lần con người ta trưởng thành.
Giang Cần ngồi ở dưới sờ sờ mũi, thầm nghĩ bênh thì bênh chứ sao còn mắng người khác vậy, con mẹ nó dám bảo mình hèn.
Phải trừ điểm đúng không nhở? Ừ phải trừ mạnh vào!
- Tôi cảm thấy có thể lấy tình yêu ra làm ví dụ cho đề hôm nay. Có rất nhiều tình yêu thời học sinh chết ngắt sau khi tốt nghiệp, tôi từng gặp một đàn anh đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng vẫn còn hối hận sâu sắc vì lúc trước cố chấp đến thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận