Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 582: Lừa thật giỏi !

Trong lúc nói chuyện, các chị em khác cũng từ trên giường bò dậy, từng người từng người tiến đến trước mặt Phùng Nam Thư, lật xem tất Giang Cần mua cho cô.
Ký túc xá của nữ sinh đại học cơ bản đều như vậy, vừa nghe nói có bạn trai tặng quà cho bạn cùng phòng, tất cả mọi người đều đi theo góp vui.
- Đầy mùi dâm, quả nhiên đàn ông đều thích kiểu này.
Vương Hải Ny lấy ra một mảnh lụa đen siêu mỏng, không chịu được tặc lưỡi.
Phùng Nam Thư nhìn thoáng qua chân mình, lông mi khẽ run, thầm nghĩ bây giờ gấu đen đã học được cách kén ăn rồi.
- Đúng rồi Nam Thư, mình dự định dựa trên góc nhìn của cậu viết câu chuyện của cậu với Giang Cần, hai người là nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu, cậu có thể cho mình viết không? Làm ơn đó!
Cao Văn Tuệ bỗng chợt nhớ tới chuyện gì đó, ngứa tay không chịu được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu phú bà ngước lên, lông mi cong cong khẽ:
- Có thể viết thành câu chuyện mình và Giang Cần trở thành bạn tốt không?
Cao Văn Tuệ lập tức ngồi thẳng dậy:
- Tên Giang Cần chó kia cả ngày đều hăng hái, đến nỗi còn mua tất cho cậu, nhưng vẫn là bạn bè đúng không? Nhưng mà nể mặt cậu, mình sẽ dùng danh nghĩa bạn tốt để viết!
- Vậy cậu viết nhiều một chút, mình thích xem.
- Nhưng mà đến bây giờ mình vẫn không biết chính xác hai người đã quen biết nhau như thế nào, cũng không biết các chi tiết bên trong, nên mình không thể viết mở đầu được, cậu có thể nói kĩ càng lại một lần không?
Nói xong, mọi người trong ký túc xá tất cả đều không nhịn được lại gần, ánh mắt còn sáng hơn cả Phùng Nam Thư.
Trong mắt họ, Giang Cần và Phùng Nam Thư là cặp đôi thú vị nhất trong khuôn viên trường, bất kể là cách hai người ở bên nhau hay nội dung các cuộc trò chuyện giữa hai người đều rất kỳ lạ, giống như từ điển của hai người đều bị người ta âm thầm sửa đổi, dùng hai chữ bạn bè này thay thế tình yêu.
Nhưng chính là bởi vì điều này, mà nhiều khi lại có một chút vị ngọt bất ngờ.
Nhưng về chi tiết hai người quen biết, các cô cũng chỉ nghe qua một phiên bản nguệch ngoạc, chỉ biết lần đó Giang Cần đá Phùng Nam Thư ở thư viện, các chi tiết khác cũng không rõ ràng lắm.
Bây giờ nếu có thể nghe được bản đầy đủ, thì tuyệt biết bao.
Phùng Nam Thư phồng má:
- Ngay từ đầu mình chỉ muốn làm quen một người bạn tốt thôi...
Cao Văn Tuệ lập tức lấy ra quyển sổ nhỏ:
- Sau đó thì sao?
- Quen một người bạn tốt, bảo cậu ấy dẫn mình đi chơi những nơi mà mọi người thường thích.
Phùng Nam Thư mười tám tuổi, lạnh lùng tựa như ánh trăng sáng, mỗi ngày đi học rồi tan học như một cỗ máy, bên cạnh không có bạn bè.
Cô không giỏi giao tiếp, không biết nên nói chuyện như thế nào, khi gặp người sẽ giả vờ như không nhìn thấy rồi né tránh họ, trông có vẻ lạnh lùng và xa cách nhưng thực chất bên trong lại rất rụt rè.
Mãi đến kỳ nghỉ hè năm đó, ở trong thư viện, xuất hiện một người đá trúng bàn chân cô, và cũng đá văng luôn cả mùa hè năm ấy của cô.
Cao Văn Huệ hừ một tiếng nghĩ lại, trong ánh mắt tràn đầy cảm hứng:
- Tại sao lúc đó cậu lại nghĩ cậu ta sẽ làm bạn với cậu?
- Cậu ấy mua nước và đồ ăn nhẹ cho mình, luôn để lại miếng cuối cùng cho mình. Mình nghĩ cậu ấy có chút ưu ái mình. - Phùng Nam Thư vẻ mặt lạnh lùng nói.
- Cái quái gì thế, con chó này lừa cậu chỉ bằng một chai nước và mấy túi đồ ăn vặt? Thật ghê tởm!
Cùng lúc đó, Giang Cần đang che ô trở về ký túc xá từ 208, dọc đường hắt hơi điên cuồng, hắn không biết mình đã trở thành tâm điểm của chủ đề ở ký túc xá nữ, còn tưởng rằng mình đã cảm lạnh.
Sau khi lên lầu và mở cửa ký túc xá ra, hắn lập tức cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
- Mấy cậu đang làm gì thế?
- Ôn tập cho cuối kỳ!
Tào Quảng Vũ cầm sách, Nhâm Tự Cường cầm sách, Chu Siêu cầm sách, bọn họ nằm, ngồi hoặc nằm nghiêng, đều đồng thanh trả lời, nghe giọng nói là có thể biết bọn họ là rất giận dữ!
Tuần thi sắp đến gần, mấy ngày vừa qua, bọn họ vẫn luôn tính chuyện ôn tập.
Sau khi có được kinh nghiệm bị lừa một lần ở kỳ trước, hiện tại F3 đã không còn tin tưởng ai nữa, đặc biệt là Nhâm Tự Cường. Trước tiết học, sau tiết học, nhắm mắt lại, mở mắt ra, y luôn luôn cầm trên tay đủ loại tài liệu ôn tập.
Ngược lại y không phải là học thật, chủ yếu là để tạo cảm giác khó chịu cho ba người còn lại trong ký túc xá.
Làm sao cậu biết tôi đã học hay chưa?
Có ngon thì cược là tôi không học đi, từ đó có thể thoải mái vui chơi?
Này ha, gọi là chiến tranh tâm lý!
Trong bầu không khí mưu mô này, Tào Quảng Vũ và Chu Siêu không dám thả lỏng chút nào, nhưng vì quá căng thẳng nên căn bản không học được gì, tình trạng lo âu rất nghiêm trọng.
Tất nhiên, hai người cũng cố gắng đàm phán hòa bình với Nhâm Tự Cường.
Hay là, hôm nay chúng ta không ai động vào tài liệu ôn tập, cũng không động vào sách giáo khoa, có được hay không?
Nhâm Tự Cường mỉm cười, không ai động vào? Không có cửa đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận