Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 295: Không thể bị sa vào nữa (1)

Điều quan trọng nhất là sinh viên đại học nhạy cảm hơn với các xu hướng và tiếp nhận những điều mới một cách nhanh chóng.
Giao hàng tận nhà lại còn có ưu đãi, không có gì hấp dẫn hơn hai điều này.
Thế là từ mười hai giờ giữa trưa đến bảy giờ tối, số lượng đơn hàng ở trang backend tiếp tục tăng, được hệ thống tổng hợp, phân loại, sau khi thống kê, các đơn hàng được tạo và gửi đi cho người bán hàng và nhân viên giao hàng.
Những món đồ giữ ấm trên phố đi bộ rất được ưa chuộng trong ngày tuyết rơi này.
Giống như chăn ngủ, chăn học tập và chơi game, thảm trải sàn cotton mềm mại, tất cotton dày và quần legging dày, hầu như đều là những sản phẩm không thể thiếu.
Ngoài ra, hàng thực phẩm, đồ uống trong siêu thị cũng được bán rất nhanh, chỉ đứng sau miếng dán giữ nhiệt.
Chỉ là trung tâm thương mại Vạn Chúng không có đơn đặt hàng nên Giang Cần cảm thấy hơi tiếc nuối.
Một mặt, giá hàng hóa trong trung tâm thương mại không hề thấp, mặt khác, việc giao hàng chỉ được thực hiện vào lúc 8 giờ tối hàng ngày, có lẽ hai điều này chính là lý do khiến người tiêu dùng chùn bước.
- Nhìn, nhân viên giao hàng của Multi-group lại tới rồi.
- A, đã bảy giờ tối rồi sao?
- Đúng vậy, chuyến giao hàng cuối cùng hôm nay đã đến. Tôi đã đặt mua một ít trái cây. Dù sao cũng là mùa đông, cái thời tiết mắc dịch này khô hanh quá.
- Tôi cũng mua một chút miếng dán giữ nhiệt để dự trữ, giá cả rất rẻ.
Trong đêm tuyết lạnh giá, người giao hàng đội chiếc mũ nhỏ màu vàng hít hơi lạnh, thắng lợi trở về, cưỡi xe ba bánh lại một lần giết vào trường học, dưới ánh đèn đường màu cam, những chiếc mũ nhỏ màu vàng ngầu ngầu đã thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh viên.
Mặc dù tuyết đã bị nén chặt khiến tốc độ giao hàng bị chậm và thời gian đến bị trì hoãn một chút, nhưng đa số mọi người đều thông cảm cho chuyện này.
Trời lạnh, đường trơn trượt, nhiều sinh viên bị ngã trong trường, ngay cả website chính thức của trường cũng đưa ra thông báo an toàn nên mọi người cũng không có quá nhiều ý kiến với việc giao hàng muộn mấy phút.
Thậm chí nhân viên giao hàng Điền Tường Giai còn nhận được một chai nước từ một sinh viên khi giao xong tòa nhà cuối cùng, y cảm thấy một chút ấm áp không thể giải thích được trong cái đêm lạnh giá này.
Y rời khỏi khu ký túc xá, tìm một chỗ đậu xe ba bánh ở ven đường, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở máy tính rồi tính hoa hồng của ngày hôm nay.
Không tính không biết, vừa tính đã giật cả mình.
Cho dù đã trừ đi phần lì xì khi mới bắt đầu công việc, thì hoa hồng trích phần trăm của y vẫn tương đương với lương của hai ngày làm việc toàn thời gian trước kia.
Nghe nói ông chủ còn là sinh viên năm nhất của Học viện Tài chính, mẹ nó lợi hại thật đấy!
[Chị ơi, em có công việc mới, là một công việc lâu dài, chị làm việc ở ngoài không cần quá mệt mỏi, có lẽ em còn có thể kiếm được tiền học phí cho em trai!].
Điền Tường Giai gửi tin nhắn cho chị gái đang làm việc ở thành phố cấp một ở xa, sau đó ngâm nga bài hát, cưỡi xe ba bánh dọc theo con đường đi về phía nam.
Những người sinh ra trên thế giới này, ai cũng đang nỗ lực chiến đấu chống lại số phận và hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.
- Ông chủ, chuyến giao hàng cuối cùng hôm nay đã kết thúc.
- Tốt, mọi người vất vả rồi, tôi đã đặt bàn ở Thực Vi Thiên, mọi người đi ăn cơm trước đi, tối nay còn một đợt cuối cùng, có khả năng còn phải vất vả thêm một chút.
Đèn ở 208 sáng trưng, Giang Cần phất tay, bảo mọi người ra ngoài ăn cơm.
Ngày ra mắt đầu tiên hôm nay có thể nói là đã thành công mỹ mãn, đáng ăn mừng, căng tin không xứng đáng, ít nhất phải là một nhà hàng nghiêm túc như Thực Vi Thiên mới được.
Có tốn nhiều tiền hơn cũng rất vui vẻ, mẹ nó đúng là thần kỳ mà.
Giang Cần buông con chuột ra, duỗi người, ánh mắt rơi vào chiếc đồng hồ treo tường ở bức tường đối diện.
Mặc dù đợt giao hàng cuối cùng của ngày đầu tiên đã kết thúc nhưng các đơn hàng mới sẽ tiếp tục được khởi tạo vào tối nay, và sẽ được cộng dồn vào thời gian giao hàng sáng mai.
Cho nên, hoạt động marketing chân chính cũng không hề kết thúc vào lúc tám giờ, đối với Giang Cần mà nói, làm thế nào để duy trì sự nổi tiếng cho đến ngày hôm sau cũng cực kỳ quan trọng.
Trong khi suy nghĩ, tất cả nhân viên của 208 đều mặc áo khoác, khởi động tay chân rồi ra khỏi trụ sở lập nghiệp.
Khi nhìn thấy cảnh này, Đường Lâm, người phụ trách làm Powerpoint xúc tiến dự án không khỏi có chút ghen tị.
Ghen tị không chỉ việc bọn họ đi ăn ở Thực Vi Thiên, còn là sức mạnh của sự đoàn kết, sự phấn khích của động lực và cảm giác thành tựu khi sáng tạo ra một phương thức tiêu dùng mới.
Mà nguồn gốc của tất cả chuyện này chính là người đàn ông bí ẩn đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận