Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 262: Rào trước đón sau

Thẩm mỹ của Tưởng Chí Hoa kia kém thật đấy, cái cúp này quả thực là xấu vô địch.
Một cái bệ nhựa dẻo màu đen, thêm tạo hình như quyển sách đang mở ra, nguyên khối màu vàng lóng lánh, trông tục không chịu được.
Nhưng mà thứ này dùng để dỗ dành cha mẹ thì thừa đủ, hơn nữa trông càng thô tục thì độ tin tưởng của bọn họ lại càng cao. Bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, cúp vốn trông như này, màu khác đều không chính thức.
- Xong, chắc là tết năm nay không khó sống.
Giang Cần đưa cúp cho Ngụy Lan Lan, nhờ cô đặt vào trong văn phòng, bản thân thì cất bước đi đến chỗ Ngưu Thượng Thiên và thầy Lý đang hút thuốc.
Nhìn hắn bước từng bước về phía này, không hiểu sao lão Ngưu và lão Lý lại có phần hồi hộp, dịch mông về phía sau một chút, dường như là muốn tạo ra khoảng cách với hắn.
- Giám đốc Ngưu.
- Giang tổng à, chúc mừng nha, Ngôi sao học tập, danh xứng với thực. - Giám đốc Ngưu cười xã giao.
Giang Cần khoát tay:
- Lần này xem như là tôi kiếm lợi từ các người, nhưng tôi cũng không phải là loại người chỉ biết lợi dụng người khác mà không trả lại gì, cho nên tôi quyết định quảng bá miễn phí cho các người trên diễn đàn.
Ngưu Thượng Thiên sửng sốt một lúc lâu:
- Thật hay giả?
- Ừ, không phải là mấy người Dương Soái đến trường dạy lái của ông để học lái xe đấy à. Tôi bảo bọn họ ngày nào cũng phải chụp ảnh, đăng lên trên diễn đàn, cứ nói là trường dạy lái xe Thông Hành của các ông phục vụ rất tốt, sắp xếp một chiếc xe cho hai học viên dùng, không cần tranh giành, một tháng là có bằng, mọi người nhanh đến nộp hồ sơ.
- ...
Ngưu Thượng Thiên nuốt nước bọt, liếc nhìn thầy Lý, phát hiện ra nụ cười của thầy Lý cũng dần tắt.
Bọn họ hiểu rồi, hắn chẳng có ý muốn giúp gì cả, đây là uy hiếp!
Ý của lời nói này chính là ông phải sắp xếp phục vụ cho nhân viên của tôi hai người một xe, không thì tôi sẽ bóc phốt trường dạy lái xe của ông phục vụ không tốt!
Ông muốn sắp xếp cho mười người bọn họ một chiếc xe, làm khổ bọn họ đến lúc tốt nghiệp ấy à? Không có cửa đâu!
Nhưng điều làm thầy Lý khó tin nhất chính là lẽ nào ngay khi Giang Cần thấy cuộc thi mà bọn họ tổ chức thì đã nghĩ đến bước này rồi ư?
Lòng dạ con người thực sự có thể tỉ mỉ đến mức này ư? Đến hố nhỏ như vậy mà hắn cũng có thể lách qua?
- Hửm? Sao thầy Lý lại thay đổi sắc mặt vậy?
- Không sao đâu, khả năng đặc biệt ấy mà...
Giang Cần thầm khen, sau đó đứng dậy rời khỏi sân vận động, đi đến siêu thị trong trường học.
Lúc này Tưởng Chí Hoa đang phẫn nộ ngồi trong siêu thị, mắt nhìn vào mớ bao bì trà sữa mới trên kệ, đầu bốc khói.
Ngôi sao học tập: Giang Cần.
Oẹ!
Mỗi lần bà chủ Tưởng nhìn thấy mấy chữ này trên ly trà sữa, bà ta lại cảm thấy tức giận trong lòng, ác ý lan tràn khắp cơ thể.
Sống nhiều năm như vậy, kết quả lại bị một thằng nhãi 18 tuổi chơi, mà chính mình lại không có cách nào để trả đũa, đối với bà ta mà nói thì chuyện này thực sự khó mà chấp nhận.
Nhưng thực ra Tưởng Chí Hoa không ngờ được rằng đối với bà ta mà nói thì Lâm Đại thực sự là một vòng bảo vệ.
Bà ta nhờ người tìm quan hệ, mở một siêu thị lớn nhất ở chỗ này, căn bản là không hề có đối thủ cạnh tranh nào, sống một cách thoải mái.
Những thủ đoạn mà bà ta có thể nghĩ ra được, đối với Giang Cần mà nói, chúng chẳng qua chỉ là trò trẻ con, lừa sinh viên bình thường còn được, nhưng trước mặt người làm ăn thì đúng là chẳng ai để vào mắt.
Nhưng việc đổi bao bì cũng không hoàn toàn là chuyện bất lợi với siêu thị trường học, ít nhất là sáng nay có một cô bé xinh đẹp đến mua tận năm ly.
Cô bé kia cao khoảng 1 mét 7, duyên dáng yêu kiều, ngũ quan đẹp đẽ đến mức nhìn thoáng qua thôi cũng làm tim người ta đập thình thịch, cộng thêm biểu cảm lạnh lùng cool ngầu, không nói thừa một chữ, chắc chắn là bạch phú mỹ xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng lại cứ đè ly in hình Giang Cần ra mà mua, hoàn toàn không chọn vị.
Ban đầu Tưởng Chí Hoa không hiểu thứ mà cô muốn mua, chỉ tiện tay lấy mấy ly ở hàng đầu, kết quả là đối phương lắc đầu ý bảo không phải, chỉ lấy hình Giang Cần.
Bà chủ Tưởng vô cùng khó hiểu, thầm nghĩ gặp ma à.
- Bà chủ Tưởng, hôm nay bán hàng thế nào?
Ngay lúc Tưởng Chí Hoa đang suy nghĩ miên man, rèm cửa của siêu thị trường học bỗng nhiên bị đẩy ra, Giang Cần cất bước đi vào.
Mặt Tưởng Chí Hoa bỗng đen đi vài phần, cảm thấy khó thở:
- Cậu đến đây làm gì?
- Có chuyện khó nghĩ quá, cho nên tìm bà chủ Tưởng hỏi thăm vài câu.
- Tôi không có chuyện gì để nói với cậu.
Giang Cần đặt tay lên quầy:
- Nói hai câu đơn giản thôi mà, dì cũng không muốn tôi ăn vạ ở đây không đi đâu nhỉ.
Tưởng Chí Hoa cắn chặt răng:
- Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận