Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 427: Cứ lấy danh phận trước rồi nói sau (1)

Từ sáng đến giờ, cô chưa được nghỉ ngơi xíu nào cả, lúc tới Lâm Xuyên thì lại chờ mong vì sắp được gặp Giang Cần.
Ăn trưa xong, Giang Cần lại dắt cô đi một vòng lớn quanh trường, trong quá trình đó cô còn chổng mông mò mẫm trong các bụi cỏ quanh trường để tìm chó hoang lâu ơi là lâu nữa.
Với tình hình đó thì tiểu phú bà không mệt rã rời mới lạ.
Hơn nữa, tất cả những người có kinh nghiệm đều biết, nếu được người có tay nghề mát xa gót chân cho thì đúng kiểu, chỉ cần một giây là chìm vào giấc ngủ.
Giang Cần buông đôi chân mềm mại kia ra rồi đi giày lại cho cô.
- Đi thôi, để mình đưa cậu về ký túc xá đi ngủ.
- Ca ca nắm tay.
Giang Cần kéo cô ấy đứng lên rồi nắm lấy tay nhỏ và cất vào trong túi áo mình, sau đó mới xách cô về ký túc xá nữ.
Cái từ xách này vô cùng chuẩn xác vì đúng là Giang Cần đi chỗ nào là tiểu phú bà dính sát theo sau đó luôn.
Nếu hắn bán cô đi, nhận tiền xong rồi nhét cho cô, có khi cô còn đếm và phân loại tiền rõ ràng cho hắn, tiếp đó lại mơ mơ màng màng đưa lại số tiền đó cho hắn ấy chứ.
- Mắt không mở nổi nữa rồi kìa, mau lên ngủ đi.
- Giang Cần ngủ ngon nha.
Phùng Nam Thư vừa dụi mắt vừa vẫy tay chào tạm biệt Giang Cần, sau khi hắn khuất trong màn đêm thì cô mới lon ton đi lên tầng, lên đó nghe đủ thể loại câu hỏi của hai vị học giả thích đường vị ngọt.
Năm phút sau, Giang Cần cũng đã về ký túc xá.
Ngày mai là khai giảng nên những sinh viên của trường đều đã lên đủ, hành lang chen chúc toàn người là người, có người múc nước, giặt quần áo mà cũng có người khoác lác, hút thuốc với anh em, nói chung là đủ thể loại ở đủ địa điểm.
Giang Cần vừa đẩy cửa đi vào 302 đã thấy Tào Quảng Vũ với Chu Siêu đang tám chuyện, còn Nhâm Tự Cường về trường lúc trưa lại đang ngồi ngoan ngoãn trước bàn học, tay cầm đề cương ôn tập trọng điểm.
Phải rồi, y bị trượt môn.
Nguyên cái ký túc xá 302, kẻ ngày nào cũng vội vàng khởi nghiệp là Giang Cần không rớt môn, kẻ ngày nào cũng yêu đương là Tào Quảng Vũ không rớt môn, người hôm nào cũng đọc tiểu thuyết là Chu Siêu không rớt môn.
Chỉ có mỗi mình Nhâm Tự Cường rớt một môn thôi, nên giờ quanh người y cứ phải nói là nồng nặc oán khí.
- Đồn như lời ấy, tụi bây chẳng có đứa nào là anh em tốt cả.
- Hu hu hu, cái gì mà không ôn thi đi đánh mạt chược, còn rủ đọc tiểu thuyết cùng, còn cái gì mà học trước quên sau, chỉ có mỗi tôi là người thành thật thôi…
Y khóc một cách rất hùng hồn, lại bỗng dưng nhớ tới cảnh gặp được Phan Tú trong phòng tự học.
Lúc ấy, lão Tào không muốn học nên đã rủ y đi net.
Nhưng lúc đó y lại nghiêm túc bảo là bản thân muốn học tập. Cái khí thế kia, tư thái đó đúng là oai phong lẫm liệt!
Nhưng giờ thì hay rồi, nguyên cả ký túc xá có mỗi người bảo muốn học tập là y lại nợ môn, mẹ nó chả còn mặt để mà mất luôn ấy.
- Ủa lão Nhâm bị sao thế?
- Rớt môn chứ sao trăng gì.
Giang Cần đi qua vỗ vỗ vai y:
- Thôi đừng buồn nữa, tôi sẽ bảo lão Tào bao bữa sáng mai cho cậu.
- Cảm ơn Giang ca, chỉ có Giang ca quan tâm tới em thôi. - Ngữ điệu của Nhâm Tự Cường nghe cực kỳ chân thành.
Chửi bâng quơ thì cứ chửi bâng quơ thôi, nhưng thật ra lão Nhậm vẫn hiểu trình mình tới đâu.
Giang Cần có Phùng Nam Thư bổ túc cho, y vốn không với tới được rồi, nhưng mà Tào Quảng Vũ với Chu Siêu đều bắt đầu ôn tập cùng thời điểm với y.
Mà hai thằng nhãi kia đều qua chỉ có y rớt thôi thì trách ai bây giờ?
Nói đến cùng thì vẫn là không đủ trình độ, hiệu suất không cao thôi.
- Mai lão Tào nhớ mời lão Nhâm ăn sáng nhá, cậu ta lỡ cảm ơn tôi rồi.
Giang Cần đi vệ sinh xong mới ra dặn dò Tào thiếu gia bình thường không có gì lạ một câu.
- Mẹ nó, tại sao chứ?
Tào Quảng Vũ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thầm nghĩ thật ra thì bao một bữa sáng thì cũng không sao, cũng không phải là không trả nổi chút tiền đó, nhưng tại sao tiền thì xài tiền của tôi mà người được cảm ơn lại là cậu?
Sáng sớm hôm sau thời tiết sáng sủa, trời quang mây tạnh.
Giang Cần ăn sáng ở căng tin xong liền xem lại thời khóa biểu, thấy chỉ là tiết của môn phụ cho nên nhờ đám lão Tào điểm danh hộ.
- Tiết đầu tiên sau khai giảng mà đã trốn học rồi à?
- Có vài việc bận phải ra ngoài một chuyến, tôi thật sự không về kịp đâu, hay là như này đi, để tiền nong bữa sáng này tôi lo.
Ba người đang ăn cơm bỗng sửng sốt, sau đó liếc nhau một cái, lôi hắn tới chỗ bán mua ba phần bữa sáng đắt nhất, người sau gọi sướng hơn người trước.
Không phải bản thân mua không nổi, nhưng nào có cái gì ngon hơn đồ miễn phí đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận