Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 420: Chia sẻ kinh nghiệm đưa nàng về dinh (2)

Nửa tiếng sau, Tào Quảng Vũ và Chu Siêu liếc nhau, trong lòng toàn là chửi bậy, cái gì mà cơm trưa miễn phí chứ, nói thì hào phóng nhẹ nhàng mà thực tế là việc quái gì cũng tới tay bọn họ!
Mấu chốt là còn chưa nhắc đến chuyện tự dưng bị kéo đi làm việc, giờ bọn họ vẫn không hiểu vì sao bản thân lại cam tâm tình nguyện đi làm việc thế này.
Tào Quảng Vũ cầm cây lau nhà nghiến răng nghiến lợi phân tích một chút, phát hiện Giang Cần dùng bữa trưa miễn phí làm mồi, đầu tiên là đưa bọn họ rời khỏi ký túc xá đã, mẹ nó y còn cảm kích nữa chứ.
Sau đó hắn lấy danh nghĩa là đi mở cửa thông gió khiến hai người bước vào 208 không chút đề phòng.
Lúc sau lại nói mấy câu như “Lau giúp với”, “Lau nhà giùm đi mà” để dẫn đường.
Người ta đã mời mày ăn cơm rồi mà mày lại không biết xấu hổ chẳng làm giúp người ta cái gì ư? Có qua có lại mới đúng tình hợp lý chứ.
Thê là, chuyện đã biến thành dạng này.
Được đó, chả trách sự nghiệp của người ta lên như diều gặp gió, chỉ với bản lĩnh lừa đảo này thôi cũng đã bỏ xa Forbes cả cây số rồi.
- Được rồi được rồi, mọi thứ đều tạm ổn cả rồi, đi thôi, đi ăn cơm.
- Mẹ nó, lão Giang cậu không phải người, hôm nay tôi không đào rỗng túi tiền của cậu tôi không phải họ Tào!
- Ăn, hôm nay cậu cứ chọn thoải mái đi, tôi ngăn cản thì tôi không họ Giang nữa.
Ba người ra khỏi trường học đi tới Thực Vi Thiên, Tào Quảng Vũ lòng mang nỗi căm thù uất hận giải phóng bản thân, món nào đắt nhất chọn món đó, chọn đầy cả một bàn lớn.
Trong lúc đồ ăn đang được mang lên thì Giang Cần ra ngoài nghe điện thoại, lúc về thì cười tủm tỉm như tắm mình trong gió xuân.
Tào Quảng Vũ muốn nhìn đến bản mặt đau khổ của hắn nhưng ai ngờ hắn lại cười suốt chứ, khó hết cả chịu.
- Tôi chọn nhiều đồ ăn như vậy, tốn nhiều tiền của cậu như vậy mà cậu vẫn cười được à?
Giang Cần ném điện thoại lên bàn rồi tự rót một ly rượu:
- Không có gì, tại mới nghe được tin cực vui thôi.
Chu Siêu ngẩng đầu lên:
- Có phải Phùng Nam Thư về trường rồi không?
- Không phải, nhưng tin này cũng tốt ngang tin Nam Thư về trường, học kỳ này tôi định mở rộng diễn đàn và Multi-group tới Đại học Bách khoa và Đại học Sư phạm. Đang định để Hỉ Điềm qua đó demo trước xem thế nào, thì vừa nãy chủ nhiệm Lý gọi tới bảo là một cửa hàng trong trường mới dọn đi nên còn trống một chỗ, có thể mở tiệm trà sữa được, hẹn tôi bao giờ rảnh thì qua xem.
Các mối làm ăn của Giang Cần càng ngày càng lớn, dần dà đã bao trùm cả khu đô thị đại học rồi, nhưng mà Chu Siêu với Tào Quảng Vũ lại không rõ chi tiết lắm, nên không biết tin tức này sao lại tốt ngang hàng với tin Phùng Nam Thư về trường.
Nhưng mà bọn họ cũng không muốn hiểu, giờ trong đầu hai người họ chỉ có ăn, ăn, ăn và ăn thôi!
Bởi vì mới lao động khổ sai cho 208 xong nên ba người họ đều có sức ăn rất tốt, một bữa trưa say mê không bỏ thừa bất cứ thứ gì.
Trong lúc ăn, Tào Quảng Vũ không nhịn được mà hỏi vài câu.
Những câu hỏi ấy đều quay quanh chủ đề Giang Cần đưa Phùng Nam Thư về nhà ăn tết.
Tuy luôn có cảm giác hít thở không thông vì bị phun chính diện nhưng lão Tào vẫn muốn thu hoạch chút kinh nghiệm để chuẩn bị mời Đinh Tuyết về nhà mình ăn tết năm sau.
- Cậu mời Phùng Nam Thư về ăn tất niên cùng kiểu gì vậy?
Giang Cần tự hỏi một chút rồi lắc đầu:
- Tôi có nói gì đâu, cậu ấy ngoan lắm, đưa đi chỗ nào là đi chỗ ấy, nên tới khi tới cửa nhà rồi mà cậu ấy vẫn còn ngây ngốc không hiểu gì, chắc là không ngờ tôi lại đưa cậu ấy về nhà mình ăn cơm.
Tào Quảng Vũ khó thở, cảm giác như bị bón cơm chó thẳng vào mồm:
- Vậy mẹ cậu thì sao, bác ấy đối xử với Phùng Nam Thư thế nào?
- Nuông chiều sủng ái, bảo cậu ấy ngoan ngoãn xinh đẹp, càng nhìn càng thấy thích, đêm đó có mỗi tôi giống người ngoài trong cái gia đình ấy thôi. - Giang Cần vừa uống rượu vừa trả lời.
- Bác ấy có cho Phùng Nam Thư lì xì không?
- Cho, dày phết đấy, chắc nhét luôn cả phần của tôi vào trỏng rồi.
Tào Quảng Vũ không hỏi nữa, bởi vì y phát hiện ra kinh nghiệm của Giang Cần chẳng có tác dụng gì với y cả.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn chắc chắn là lấy được lòng mọi người trong nhà rồi, nhưng mà Đinh Tuyết nhà y lại chẳng dính dáng gì tới hai chữ ngoan ngoãn cả. Ngưu Ma Vương mà cô ấy còn không phục cơ mà, con trâu đó mà ở trước mặt thì chắc cô ấy phi lên đá một phát rồi tiện tay kéo luôn khuyên mũi người ta xuống chơi một hai ngày cũng không biết chừng, có khi còn không thèm trả lại ấy chứ.
- Lão Giang, cậu không phải người.
Giang Cần nhíu mày lại:
- Mẹ kiếp, ông đây lại chọc giận gì cậu rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận