Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 423: Quà khai giảng cho tiểu phú bà (2)

Quà khai giảng à?
Vậy không chắc phải tiêu tiền rồi.
Giang Cần lột vỏ xúc xích ra, vừa đi vừa bẻ xúc xích thành nhiều mảnh nhỏ và ném xuống đường, cơ bản cứ hai ba bước là ném một viên.
Sau đó hắn xắn quần lên ngồi xổm ở lề đường, bắt đầu chơi rắn săn mồi.
Thời gian cứ thong thả trôi đi trong yên lặng nhưng con đường trước mắt vẫn vô cùng yên tĩnh.
Tới mười phút sau, khi con rắn của Giang Cần đâm đầu vào tường chết, hắn mới cau mày nhìn con đường đầy xúc xích.
Sao lại thế này?
Bình thường nơi này nhiều sư huynh sư tỷ đi lạc lắm mà, sao giờ lại chẳng thấy ai thế?
Dù chỉ là có một con chạy tới ngậm bừa một miếng xúc xích nào đó thì rất có thể trong tương lai nó có thể sánh ngang với con chó tên là Vương Khả Khả, trở thành vai chính trong series người không bằng chó đấy.
Rốt cuộc chúng nó có biết bản thân đã bỏ lỡ phú quý trước mắt rồi không?
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì Giang Cần đã biết lý do.
Trong lúc nghỉ đông, đám sinh viên về nhà gần hết, căn bản không có ai cho chúng nó ăn, mà với thời tiết giá rét như này chắc chúng nó đều không chịu nổi đói khát nên đi nơi khác kiếm ăn rồi.
Đáng tiếc thật, chắc không có quà khai giảng cho tiểu phú bà thật rồi.
Đúng lúc đường nhỏ phía sau căn cứ khởi nghiệp bỗng truyền đến tiếng xào xạc như có thứ gì tới.
Mắt Giang Cần sáng rỡ, tưởng là có chó nhưng mà quay đầu nhìn lại thì hóa ra không phải chó mà là Lộ Phi Vũ đang bước chậm tới gần hắn.
Hình như thằng nhãi này ăn tết xong về tăng cân thì phải, cái mặt tròn hơn nhiều rồi.
- Ông chủ ngồi xổm ở đây làm gì vậy?
- Định nhặt một con chó về nuôi nên mới rải xúc xích ra đầy đất, kết quả không chờ được chó mà chờ được anh.
Lộ Phi Vũ nghe xong thì đen mặt:
- Ông chủ, sao lời của cậu nghe như là đang mắng thẳng vào mặt tôi thế?
Giang Cần ngẩng lên liếc y một cái:
- Anh không biết tự lượng sức mình à, mẹ nó, tự luyến level max luôn, đó là con chó có thể sánh vai với Vương Khả Khả đấy, anh là cái thá gì?
Lộ Phi Vũ không biết Vương Khả Khả là ai:
- Ông chủ còn xúc xích không.
- Còn nửa khúc. - Giang Cần móc trong túi hai cái rồi đưa nửa cây xúc xích qua.
Lộ Phi Vũ nhận lấy rồi gặm một miếng:
- May quá, tôi bắt xe sáng lên đây còn chưa kịp ăn sáng.
- Sao điểm giới hạn của anh còn thấp hơn cả tôi vậy, tôi đã nói đây là xúc xích cho chó rồi mà.
- Tôi cũng là chó mà, độc thân cẩu đó, chúng nó ăn được thì sao tôi lại không ăn được?
Lộ Phi Vũ nhai xúc xích, đắc ý trở về căn cứ khởi nghiệp.
Lúc này Giang Cần cũng đứng lên, chắc là cảm thấy không đợi được chó rồi nên thở dài, cũng về 208, lúc về mới phát hiện nhân viên của mình đã tới gần đủ rồi, còn đang tám chuyện rôm rả chia sẻ những điều thú vị trong kỳ nghỉ của mình, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn bình thường rất rất nhiều.
- Ông chủ, tôi có chuyện này muốn báo cáo với cậu. - Đột nhiên Đàm Thanh nói với Giang Cần.
Giang Cần nồi xuống ghế ông chủ rồi nói:
- Báo cáo đi.
- Trong kỳ nghỉ tôi đã liên hệ được với ông chủ Trương của Hồng Cẩm Xan Ngu, công ty của bọn họ có hai cơ sở là Karaoke Maddie và rạp chiếu phim Dadi, đều ở gần khu đô thị đại học và thiên về phía nội thành, gần đây bọn họ còn mở dự án mở một tiệm bán cá nướng ớt Thanh Hoa rất hợp với dự án Multi-group đến cửa hàng.
- Bọn có họ ý muốn hợp tác không?
Đàm Thanh lại không kìm được tiếng thở dài:
- Cũng giống như tình huống chị Lan Lan gặp phải thôi, bọn họ vừa nghe tới dự án khởi nghiệp của sinh viên đại học thì liền không có hứng thú, tuy tôi vẫn luôn cố gắng theo dõi nhưng mãi vẫn chưa hẹn được thời gian gặp mặt cụ thể.
Giang Cần suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cô đưa tài liệu liên quan tới Hồng Cẩm Xan Ngu cho tôi xem chút.
- Ok ông chủ.
Đàm Thanh bước nhanh về phía bàn làm việc của mình rồi lấy một đống tài liệu tới.
Giang Cần đọc lướt qua hai lần:
- Tên công ty này nghe quen thật, cô lấy tấm danh thiếp năm ngoái tôi đưa cho cô qua đây đi.
Đàm Thanh chỉ chỉ vào chồng tài liệu:
- Tôi kẹp ở bên trong ấy.
- Ở đây hả?
Giang Cần rũ rũ hai cái, quả nhiên có một tấm danh thiếp rơi trên bàn, tấm danh thiếp này là hắn lừa được từ bữa tiệc của thương hội Lâm Xuyên, trên mỗi một tấm danh thiếp hắn đều ghi lại những từ ngữ mấu chốt.
Quả nhiên trên danh thiếp của Trương tổng của Hồng Cẩm Xan Ngu có ba chữ: Hà Ích Quân.
Giang Cần duỗi tay lấy tờ giấy bố cục cải cách trung tâm thương mại Vạn Chúng ra nhìn kỹ lại một lần.
- Thảo nào trông quen mắt thế, cô với Văn Hào đi trung tâm thương mại Vạn Chúng một chuyến, nhờ Hà Ích Quân giúp hẹn với bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận