Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 332: Đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ

Giáo sư Nghiêm ho khan một tiếng:
- Chỉ lần này thôi, lần sau không được, đến 207 chưa được mấy ngày, ranh giới của tôi sắp rơi xuống đất rồi.
- Không có việc gì, rơi xuống đất lại càng không thể chạy được, lát nữa lúc quét dọn vệ sinh sẽ tìm ra, hiện tại không vội, muốn uống thì uống.
Giang Cần rót đầy ly cho giáo sư Nghiêm, sau đó nhìn đồng hồ, cầm lấy di động đi ra khỏi phòng 207.
Chờ đi tới chỗ rẽ cầu thang, tiếng cười vui vẻ không thể truyền tới, hắn lần lượt gọi cho Hồ Mậu Lâm và Trương Minh An bên Đại học Khoa học Kỹ thuật, ân cần thăm hỏi ngày Đông Chí.
Thuận tiện, hắn còn tiết lộ chút ý tưởng rằng mình định đi quảng bá Multi-group.
Lúc Đàm Thanh đang chuẩn bị tại Lâm Đại, Ngụy Lan Lan cũng đang đồng bộ đàm phán thương hộ ở Đại học Khoa học Kỹ thuật.
Tiến độ ở hai bên tuy rằng không giống nhau, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Nếu không phải vì Hồ Mậu Lâm luôn có thành kiến với chuyện mua nhóm, Giang Cần cũng sẽ không làm hoạt động thử vận hành ở Lâm Đại trước, kỳ thật mục đích chính là muốn dùng sự thật làm liều thuốc an thần cho y.
Hiện tại thử vận hành đã làm xong, thành tích rõ như ban ngày, dù y có cứng rắn hơn thì cũng phải quyết định không sợ đầu sợ đuôi nữa.
Chỉ mấy tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán, thị trường Đại học Khoa học Kỹ thuật lại có sẵn, không có lý do gì không nhanh chóng ăn hết, bằng không đợi đến bắt đầu kỳ nghỉ đông, canh cũng đã lạnh.
- Khi nào cậu định đến quảng bá?
- Trước và sau Tết Nguyên Đán, phối hợp triển khai với hoạt động khuyến mãi. - Giang Cần thành thật trả lời.
Hồ Mậu Lâm trầm mặc một lát rồi mở miệng:
- Được rồi, vậy cậu thử xem. Nhưng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không nên liều lĩnh, nhất định phải thủ chắc đánh chắc, sắp xếp tốt mấy sinh viên làm thêm kia.
- Được, chủ nhiệm Hồ. Có những lời này của ngài tôi an tâm rồi, ngài an tâm ăn sủi cảo, tôi sẽ không quấy rầy nữa!
Giang Cần cúp điện thoại, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn sắc tuyết ngoài cửa sổ, cảm thấy mình vào giờ phút này quả thực siêu thần.
Hắn đã cố tình chọn thời điểm bữa tối Đông Chí để gọi điện thoại.
Một mặt có thể bày tỏ lời chào thân mật, kéo gần quan hệ; một mặt cũng có thể ít nói nhảm, làm ít công to.
Chủ nhiệm Hồ không tệ, chỉ là hơi dong dài. nhưng bữa tối Đông Chí, ngồi bên cạnh y khẳng định đều là người nhà chí thân. vừa rồi Giang Cần còn nghe được có một cô bé đang hi ha gọi ba, chứng tỏ hiện tại y khẳng định đang cả nhà quây quần, nhất định không có thời gian nói nhảm với mình.
Nếu không phải là có thời gian và địa điểm như này, Hồ Mậu Lâm khẳng định sẽ xách ví dụ của Diệp Tử Khanh ra nói một lần, lời nói thấm thía hỏi hắn đã chuẩn bị xong chưa.
Cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, lại một lần vận dụng vô hình, đẹp trai đến nổ tung.
Giang Cần giương lên một nụ cười nhàn nhạt, vuốt tóc qua cửa sổ, cảm thấy nếu bên ngoài có một cô gái, nhất định sẽ nghi hoặc tại sao mình lại gặp Ngô Ngạn Tổ ở Lâm Đại.
- Còn phải gọi một cuộc cho cha mẹ.
Giang Cần mở danh bạ ra, gọi cho bà Viên Hữu Cầm, hỏi sức khỏe thế nào, hỏi thời tiết có lạnh hay không, lại hỏi hai vợ chồng có ăn sủi cảo không.
- Sủi cảo thì ăn rồi, nhưng đứa con trai này giống như chưa từng sinh, một tháng gọi điện thoại chưa tới hai lần, con nói thật với mẹ, có phải đang yêu rồi không?
- Còn chưa đâu, xương cốt cứng rắn, thật sự chịu đựng được không giận người ta? - Giang Cần nói chuyện rất kiên cường.
Viên Hữu Cầm cũng không biết con mình giở trò quỷ gì, dặn dò vài câu chú ý thân thể, lại vòng về đề tài cũ:
- Có bạn gái đừng giấu, mang về nhà cho mẹ xem đi.
- Chờ một ngày nào đó con không chịu nổi rồi nói sau, nhưng trước mắt mà nói, rất khó xảy ra không chịu nổi, cho nên trọng tâm hiện tại của con vẫn đặt ở sự nghiệp.
- Sinh viên khởi nghiệp phải không? Mẹ đã đọc tờ báo con gửi về rồi, hoạt động ngoại khóa chỉ là thứ yếu, nhưng vẫn phải học tập cho tốt.
Viên Hữu Cầm chỉ nói một câu đã phân loại công cuộc khởi nghiệp của Giang Cần thành hoạt động ngoại khóa:
- Đúng rồi, cô gái kia họ gì?
Giang Cần nhịn không được mà cười:
- Mẹ, chiêu này của mẹ không linh, còn chơi trò lừa tiền lì xì của con khi còn bé sao?
- Con không nói, vậy mẹ đây sẽ tự mình đoán, là họ Vương phải không?
- Alô? Mẹ, tín hiệu ở đây không tốt? Alô…
Giang Cần cúp điện thoại, trong lòng nói thật khó hiểu, lúc mẹ đoán họ Vương hắn thiếu chút nữa đã nói không đúng, vậy không phải chứng minh hắn đúng là có người yêu hay sao? Gừng càng già càng cay, không thể không bái phục.
Ngay vào lúc này, 207 bỗng nhiên truyền đến một tiếng hoan hô, nghe có vẻ rất nhiệt tình.
Giang Cần đẩy cửa đi vào, phát hiện cái miệng nhỏ nhắn của Phùng Nam Thư đen kịt, lại tăng thêm hương vị yêu diễm, giống như một tiên nữ bỗng nhiên hắc hóa trong phim truyền hình, phối hợp với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, cool ngầu không chịu được.
- Miệng cậu bị sao vậy?
- Giang Cần, trong sủi cảo có độc.
Vẻ mặt Phùng Nam Thư rất nghiêm túc:
- Còn là mùi sô cô la!
Bạn cần đăng nhập để bình luận