Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 357: Mềm không được thì cứng rắn ! (3)

- Huyết cái gì cơ?
Giang Cần xua tay, không muốn nhắc đến những thứ này:
- Cậu còn chuyện gì nữa không, mau nói đi, bọn lão Chu mua đồ nhanh lắm, lần trước ông chủ còn tưởng rằng y trộm đồ, một đường đuổi đến ký túc xá đấy.
Trang Thần hít sâu một hơi:
- Giang Cần, cậu... Về sau cậu có thể đừng xuất hiện trước mặt Giản Thuần được không?
- Tôi thật sự không hi vọng Giản Thuần thích cậu, chắc là cậu cũng không muốn đúng không?
Sau khi nghe xong lời này của y, Giang Cần váng đầu:
- Con mẹ nó chứ, ngay cả đi học tôi cũng đi một nửa trốn một nửa, cậu còn muốn tôi đi đâu? Tôi phải lên trời sao?
Sau khi nghe hắn nói xong, Trang Thần sững sờ, phát hiện số lần Giang Cần xuất hiện quả thực không nhiều:
- Thế nhưng, thế nhưng mà...
- Đừng thế nhưng thế nọ gì nữa, một thằng đàn ông chân chính mà cứ meo meo chít chít làm gì. Tôi nói thật cho cậu biết, tôi không có hứng thú nói chuyện yêu đương, lo lắng của cậu đều là dư thừa.
- Tôi biết. Nhưng tần suất Giản Thuần nhắc đến cậu càng ngày càng nhiều, lúc cô ấy nói chuyện phiếm với tôi cũng không chuyên tâm như vậy.
Giang Cần cạn lời nhìn y:
- Hay là cậu đổi avatar QQ thành hình của tôi thử xem?
Trang Thần đỏ mặt:
- Tôi không nói đùa!
- Tôi biết cậu không nói đùa, nhưng tôi có thể làm gì đây? Hay là cậu hỏi Giản Thuần một chút, xem cô ấy cảm thấy tôi tương đối ưu tú ở chỗ nào, tôi sẽ thay đổi!
- Tôi không dám nói thẳng...
Giang Cần không nhịn được thở dài:
- Lão Trang, thật ra tôi nhìn cậu có mấy phần cảm giác thân thiết, nếu không tôi sẽ không nói nhảm với cậu nhiều như vậy. Cuối cùng tôi tặng cậu một câu, chúng ta phải học cách quên và buông bỏ những thứ không thuộc về mình.
Khóe miệng Trang Thần toát ra một tia đắng chát:
- Tôi và Giản Thuần là hàng xóm, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, học cùng một nhà trẻ, một trường tiểu học, một trường sơ trung, một trường cao trung, lại chung một trường đại học. Tôi cũng không rõ ràng mình bắt đầu thích cô ấy từ lúc nào, nhưng tôi đã thích cô ấy quá lâu, quá sâu đậm rồi.
- Mắc mớ gì tới tôi?
- Giang Cần, chẳng lẽ cậu muốn trở mặt thành thù với tôi sao, tôi cũng không chắc mình sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì đâu!
Giang Cần đột nhiên mở to hai mắt, trong ánh mắt toát ra một tia sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh này, Trang Thần không khỏi có chút đắc ý, mềm không được, xem ra cứng rắn vẫn có chút có tác dụng.
- Con mẹ nó chứ, tôi bỏ quên sách giáo khoa ở trong nhà hàng rồi!
Trang Thần nhìn bóng dáng hắn chạy ra bên ngoài, y im lặng hồi lâu, hồi lâu, hồi lâu, sau đó khó chịu muốn chết.
Giang Cần vốn không hề quan tâm tới uy hiếp của mình, thậm chí có khả năng còn không hề nghiêm túc lắng nghe, con mẹ nó chuyện này quả thật quá tổn thương lòng tự trọng của người khác.
Giang Cần thật sự không có thời gian để ý đến những thứ như tình yêu tình báo, nhiều lắm là cho vài lời khuyên, cho dù đối phương có nghe hay không, cũng không liên quan gì đến hắn, sau đó hắn quay đầu không hề để tâm bỏ lại tất cả trong màn đêm buông xuống.
Sáng sớm hôm sau, trong cửa hàng trà sữa Hỉ Điềm.
Bạn học Tiểu Cao trải qua huấn luyện có hệ thống, bắt đầu chính thức đi làm, một loạt chiêu thức liên tiếp đầy rẫy vấn đề dọa sợ tiểu phú bà, khiến cô không ngừng muốn trốn vào ngực Giang Cần.
- Ừm, đúng rồi, làm cho gọn gàng vào, nhấn nát máy pha trà sữa của tôi đi, đừng cho nó sống tiếp nữa! - Giang Cần ngồi phía trước quầy bar mà châm chọc khiêu khích.
- Không đúng, hôm qua tôi học rõ ràng là làm như vậy mà. - Cao Văn Tuệ cảm thấy lẫn lộn, không biết nơi nào đã xảy ra vấn đề.
- Chị gái à, chị có thể tìm một cái cốc để hứng nó hay không, chị nhìn đi, nó sắp phun ra rồi!
- A a…
Giang Cần sống không còn gì luyến tiếc đỡ trán:
- Không sao đâu, yên tâm lớn mật làm đi, cùng lắm thì về sau đến nhà của tôi làm bảo mẫu full time, lấy công gán nợ.
Phùng Nam Thư phồng má nhìn về phía hắn:
- Vậy Văn Tuệ có thể chơi với mình hàng ngày rồi.
Nửa ngày sau, cửa hàng trưởng đương nhiệm Hồ Hinh vội vàng chạy đến giải quyết sự hỗn loạn tại hiện trường, cũng cầm khăn lau sạch sẽ bàn pha chế, lại một lần nữa biểu diễn một lần quá trình thao tác cho Cao Văn Tuệ, bao gồm cả việc sử dụng các loại máy móc khác nhau.
- Hoá ra ta trước đó đầu óc tôi đã học xong, nhưng tay còn chưa học được nha. - Cao Văn Tuệ nhanh chóng tìm một cái cớ để che giấu sự ngượng ngùng của mình.
Giang Cần hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ bạn học Tiểu Cao, có đôi khi cô còn không biết xấu hổ hơn cả tôi.
- Chi nhánh trà sữa của chúng ta đang trong quá trình chuẩn bị, chắc chắn Hồ Hinh sẽ được phái đi, cô cần phải nắm chặt thời gian làm quen với quy trình đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận