Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 216: Trang web Multi-group (2)

Khoảng thời gian gần đây giáo sư Nghiêm rất nghi hoặc, vì sao Giang Cần không đến hỏi thăm chuyện "khởi nghiệp thất bại", trên thực tế là bởi vì Giang Cần lật báo trường cả buổi chiều, gần như hiểu rõ toàn bộ tiền căn hậu quả.
Diệp Tử Khanh chính là học sinh bất hạnh trong miệng giáo sư Nghiêm, giống như Giang Cần, từ năm nhất cô đã bắt đầu làm mưa làm gió ở trường học.
Phương tiện khởi đầu của cô thực ra không phải là internet, mà là lấy lớp học và phòng ký túc làm đơn vị, lấy QQ làm công cụ, tập hợp sinh viên đại học, sắp xếp danh sách hàng hóa theo nhu cầu mua và hợp tác với các thương gia phụ cận, cách chơi là lấy số lượng lớn sản phẩm trá hình thành các chương trình khuyến mãi, và từ đó rút % từ các thương gia.
Sau đó, người dùng offline của cô càng phát triển càng nhiều, nhóm mua sắm cũng càng ngày càng nhiều, vấn đề cũng bắt đầu xuất hiện.
Bởi vì thống kê quản lý cần người, mua bán mặc cả cũng cần người, chẳng những giá thành nhanh chóng đề cao mà phương hướng phát triển hậu kỳ còn bị hạn chế gắt gao.
Vì thế, Diệp Tử Khanh dứt khoát làm một trang web, để cho sinh viên tự chọn hàng hóa muốn mua, chọn ra hàng hóa có tỷ lệ mua cao nhất, sau đó phái người chuyên môn đi lấy hàng.
Nhưng vấn đề ở chỗ, bước này của Diệp Tử Khanh không thể nghi ngờ đã biến mình thành một trung gian.
Mà kết quả duy nhất của việc làm trung gian là không được lòng cả hai bên.
Cuối cùng, Diệp Tử Khanh phát hiện đoàn đội càng ngày càng khó quản lý, càng ngày tuyển càng nhiều sinh viên làm thêm, tất cả mọi người đều chen chúc cùng một chỗ, trở thành gánh nặng cực lớn cho mạng lưới mua nhóm Cửu Huệ.
Nhưng Diệp Tử Khanh không chịu thua, hơn nữa với điều kiện gia đình rất tốt, vì thế liền bắt đầu đốt tiền, dự định đánh vỡ gông cùm xiềng xích.
Chuyện sau nữa thì Giang Cần không biết, nhưng chắc là càng làm càng khó, càng đi càng chậm, cuối cùng thất bại.
Định vị mình là trung gian hàng hóa, lấy nhu cầu của người dùng để tìm người bán, nếu ở trong một phạm vi nhỏ thì cách phát triển như vậy thực sự có thể có hiệu quả ngay lập tức, nhưng hạn chế cũng là một bức tường dày.
Nếu như lúc ấy Diệp Tử Khanh có thể dừng lại ngẫm nghĩ thật kỹ, nhịn đau bỏ gánh nặng trong đoàn đội, chuyển đổi suy nghĩ, đến cuối cùng chưa chắc sẽ thành rối tinh rối mù như vậy.
Nhưng không ai có thể dùng con mắt tương lai để phán xét cách cô làm vào thời điểm đó.
Bởi vì vào thời điểm đó, hầu hết những người làm web mua nhóm đều có suy nghĩ tương tự, Diệp Tử Khanh cũng bất quá là không trâu bắt chó đi cày, dựa vào nội tình to lớn rồi cuối cùng không cẩn thận đi tới thất bại mà thôi.
- Đều là nước mắt của thời đại.
- Tôi thì khác, tôi là 'bấc' của thời đại.
Giang Cần biết thời đại Internet sắp tới, phương hướng thực sự của tương lai là trở thành một nền tảng, một thị trường đám mây.
Chỉ khi trở thành người có thể thiết lập quy tắc, bạn mới có thể đứng cao hơn và đi xa hơn.
Bất quá, vào lúc này chuyện xây dựng quy tắc là điều mà Giang Cần còn chưa dám nghĩ đến, điều đó cần phải đốt thật nhiều tiền, nhưng nếu kiếm tiền trong phạm vi nhỏ thì vẫn có thể được.
Điều này có thể khó khăn cho người khác, nhưng đối với Giang Cần lại rất dễ dàng, bởi vì hắn có diễn đàn, có nghĩa là hắn có nguồn tài nguyên người dùng khổng lồ và tài nguyên thương gia.
Trước tiên làm tranh tài để tăng lưu lượng, sau đó lấy lưu lượng để thu hút người dùng.
Người dùng là nền tảng, còn mạng lưới mua nhóm thì thay thế quảng cáo, trở thành điểm rơi cuối cùng.
Giang Cần cũng không phải bắn tên không đích, không có ảo tưởng.
Bởi vì trước đây lúc tổ chức cuộc thi hoa khôi trường, có rất nhiều người và thương gia đã đến hỏi về quảng cáo, nhưng khi đối mặt với phí quảng cáo kếch xù, có một số thương hộ nhỏ lập tức biết khó mà lui.
Bây giờ, bạn cung cấp cho họ một nền tảng, làm một dòng chảy, ai lại kháng cự được đây?
- Giang Cần!
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng bước chân, Đường Lâm và Hồng Nhan đi tới 208, phía sau còn có một người mặc trang phục công nhân màu xanh lam:
- Tào học tỷ bảo chúng tôi liên lạc với chú công nhân của trường, đến sửa cửa sổ cho 207.
- Vậy sao? Vậy thì rất cám ơn, khe cửa sổ này quả thực muốn mạng của tôi, buổi tối không thể ngủ ngon, còn có muỗi vào.
Giang Cần đi ra 208, mang theo nhân viên trường đi 207.
Gần đây mỗi ngày hắn đều bận rộn đến khuya, ít khi trở về ký túc xá, có đôi khi trực tiếp qua đêm ngay tại 207, nhưng chính là vì cái cửa sổ hỏng kia làm cho chất lượng giấc ngủ của hắn tệ hẳn đi.
Cùng lúc đó, Đường Lâm lôi kéo Hồng Nhan tiến vào 208, lặng lẽ tham quan bên trong, cuối cùng ánh mắt rơi vào bảng thống kê trên tường.
- Nhan Nhan, mình nghe nói tháng trước trang web này thu về hơn 500 nghìn tiền phí quảng cáo, cậu nói là thật hay giả?
Hồng Nhan không nhịn được gật đầu:
- Hẳn là thật.
Tay Đường Lâm không nhịn được lướt qua chiếc ghế ông chủ của Giang Cần, cảm thán:
- Thật không tồi a, chỉ là thiếu một thứ.
- Thứ gì?
- Thiếu một bà chủ tọa trấn nha.
Lúc này Tô Nại mới từ nhà vệ sinh trở về, nghe được hai chữ bà chủ liền khẽ nhíu mày.
Họ đang nói về bà chủ?
Ừm, bà chủ là tốt nhất, tốt nhất thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận