Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 275: Nếu biết sẽ thất bại thì tại sao lại muốn bắt đầu (2)

Chu Phượng nói rất đương nhiên:
- Nếu không phải bạn gái cậu ta thì có nữ sinh đần độn nào lại hô giúp một nam sinh chứ? Thật sự cho rằng chúng tôi nghe không hiểu sao?
- Tôi nói này hai vị học tỷ, đừng thảo luận vấn đề tình cảm của tôi nữa, hay là mấy người cứ thẳng tay trừ điểm đi.
- Học đệ, chúng tôi có việc muốn nhờ cậu giúp. Cậu có thể đến văn phòng ngồi một lát được không?
Tào Quang Vũ nghe xong, hai mắt gần như muốn rớt ra khỏi hốc, y thầm nghĩ “Không phải phát động chiến dịch giám sát phong cách học tập sao? Cuối cùng chiến dịch của mấy người là trực tiếp nhắm vào tôi?”
Giang Tần đi ngang qua lão Tào, nghiêm khắc quát tháo đứng yên, sau đó theo Chu Phong và Trang Tư Ngọc đi vào văn phòng.
- Học đệ, chúng tôi muốn được cậu tài trợ một khoản.
Giang Cần nghe xong nhướng mày, thật không ngờ họ lại muốn nhổ lông dê trên người mình:
- Tài trợ cái gì?
Trang Tư Ngọc ho khan một tiếng:
- Bốn trường đại học lớn tổ chức một cuộc thi biện luận, cậu biết không?
- Biết, tôi có nghe từ Diêu học tỷ của Câu lạc bộ Văn học.
- Đi ra ngoài thi đấu cần kinh phí, làm đồng phục và cờ đội cũng phải tốn tiền, cho nên cậu có thể giúp đỡ một chút không?
Trang Tư Ngọc mở túi xách của mình ra, lấy ra một tờ đơn đưa tới, mặt trên viết một phần thông tin thi biện luận, cùng với phí tài trợ cần thiết.
Giang Cần vốn không muốn đáp ứng, cho tới bây giờ luôn là hắn nhổ lông người khác chứ chưa có ai nhổ lông hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy danh sách giám khảo, ánh mắt lại không khỏi híp lại.
Không vì gì khác, bởi vì trong hàng chủ tịch giám khảo có viết tên Trương Bách Thanh.
- Hiệu trưởng Trương là giám khảo?
- Đúng vậy, lần này cũng là Hiệu trưởng Trương bảo tôi tới, muốn hỏi cậu có nguyện ý tài trợ một chút hay không.
Khóe miệng Giang Cần hơi giật giật, cảm thấy khả năng là Trương Bách Thanh cho rằng lần trước giúp đỡ bên khởi nghiệp hơi nhiều, cho nên dự định bù lại ở chỗ này, bất quá hắn quả thật muốn gặp vị Hiệu trưởng Trương này, thảo luận vấn đề việc làm mới cho các dì quản lý ký túc xá, đây cũng là một cơ hội đưa tới cửa.
Hiệu trưởng chủ quản giáo vụ thường bề bộn nhiều việc, không phải nói muốn gặp là gặp, mắt thấy Multi-group sắp ra mắt, hẹn lại thời gian không thực tế, chẳng bằng thừa dịp thi đấu biện luận, gặp mặt tán gẫu hai câu.
Hơn nữa, nói chuyện dưới biểu ngữ mình tài trợ, Trương Bách Thanh khẳng định phải cân nhắc đến nỗ lực của mình, tỷ lệ đáp ứng cũng tương đối lớn.
- Tài trợ thì có thể cân nhắc, nhưng tôi có lợi ích gì không?
Trang Tư Ngọc lập tức mở miệng:
- Chúng ta có thể giúp cậu quảng bá diễn đàn, dù sao cũng là cuộc thi liên hợp bốn trường đại học, độ chú ý rất cao.
Giang Cần cầm lấy tờ đơn nhìn thoáng qua:
- Cuộc thi này tiến triển tới trình độ nào rồi?
- Còn đang trong giai đoạn thi đấu nội bộ, sắp đến vòng chung kết rồi. Đội chiến thắng sẽ đại biểu Đại học Lâm Xuyên và ba trường đại học khác tiến hành tranh luận cuối cùng. - Trang Tư Kỳ hỏi gì đáp nấy.
- Đề mục chung kết trong trường đã chọn xong chưa?
- Vận mệnh cá nhân do cá nhân nắm giữ và vận mệnh cá nhân do xã hội nắm giữ.
Giang Cần trầm mặc một chút:
- Tài trợ thì được, tôi có thể đi xem thi đấu không?
Trang Tư Ngọc hơi chần chừ một chút:
- Cậu quan tâm đến cuộc thi tranh luận hả? Dĩ nhiên là được.
- Nhưng tôi hy vọng biện đề của các người có thể sửa lại một chút, đề vừa rồi quá xa vời.
- Đổi thành cái gì?
- Nếu biết kết cục tồi tệ thì căn bản không cần phải bắt đầu, và nếu biết kết cục tồi tệ thì cũng nên hưởng thụ quá trình.
Trang Tư Ngọc cau mày suy nghĩ một chút:
- Đề tài này, có chút thú vị…
Giang Cần mím môi:
- Tôi muốn biết mọi người nghĩ sao về vấn đề này, nếu như thuận tiện, đề mục chung kết dùng cái này đi.
- Tôi cần quay lại bàn bạc với ban giám khảo.
- Vậy tôi muốn hai chỗ ngồi, càng gần hàng đầu càng tốt, tốt nhất là ở gần Hiệu trưởng Trương.
Sau khi xác định xong chuyện tài trợ, Giang Cần lại lén nhờ Trang Tư Ngọc, xóa tên Tào Quảng Vũ khỏi danh sách đến muộn, sau đó hai nhóm người vẫy tay tạm biệt.
- Lão Tào, cậu phải mời tôi ăn cơm. - Giang Cần vừa về đến hành lang đã bắt đầu xin ăn.
- Tại sao? - Tào Quảng Vũ nhe răng trợn mắt.
Giang Cần nhổ y một bãi:
- Lão tử hy sinh sắc đẹp, cầu chủ tịch Hội Sinh viên gạch tên của cậu đi, chẳng lẽ cậu không nên mời tôi ăn một bữa cơm?
Khóe miệng Tào Quảng Vũ méo lại:
- Có phải cậu nghĩ tôi ngốc không?
- Cậu không tin sắc đẹp của tôi hay là không tin tên của cậu bị gạch bỏ?
- Ha ha, cả hai tôi đều không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận