Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 742: Sao rửa chân mà không rủ tôi? (3)

Trong nháy mắt thời gian đã chập tối, Giang Cần ăn tối xong thì đứng dậy, thầm nghĩ nếu lần này có chương trình gì chắc sẽ không quên hắn nữa đâu nhỉ?
- Tần tổng, tiếp theo có sắp xếp chương trình gì nữa không?
- Không có đâu Giang tổng, cậu về nghỉ ngơi cho tử tế đi. - Tần Chí Hoàn lịch sự trả lời.
Giang Cần gật gù thấy cũng đúng. Thường thì những chương trình vận động chỉ có vào ngày đầu tiên mà thôi, cho dù có mắc bệnh sạch sẽ đi chăng nữa thì không thể ngày nào cũng đi rửa chân được.
Vậy là hắn gật đầu, cùng trợ lý đồng hành mà Tần Chí Hoàn cử đến về lại phòng penthouse.
Cùng lúc đó, Hà Ích Quân ra ngoài để đi vệ sinh trước đó cũng về lại tới cửa phòng vip:
- Giang tổng đâu rồi?
- Giang tổng nói hôm nay đi bộ nhiều nên mệt quá, về nghỉ ngơi trước rồi.
- Tên này mới có 20 tuổi mà sao sức khỏe kém thế?
Tần Chí Hoàn cười cười:
- Hà tổng đừng vội về sớm như vậy, chúng ta đi chỗ khác đi. Mãi anh mới có cơ hội đi tới Thượng Hải, tôi phải tiếp đãi anh cho thật tốt.
Hà Ích Quân ngẫm nghĩ:
- Hay là gọi luôn Giang tổng đi, hôm qua cậu ta không đi rửa chân được, có vẻ khá tức giận đó.
- Lúc nãy tôi đã rủ rồi, cậu ấy bảo không muốn đi.
- Có mỗi mình tôi đi thôi à? Hay là thôi khỏi đi. - Hà Ích Quân hơi do dự.
Tần Chí Hoàn xua tay nói:
- Không phải Giang tổng còn đưa quản lý Tôn đi cùng sao, tôi cũng đã mời cậu ấy rồi. Để mọi người cùng vui vẻ với nhau, cho dù hợp tác không thành công thì kết thêm bạn mới cũng được.
“Tôi cho cậu ba giây để xin lỗi giày của tôi”.
A Hải đi một đôi giày da, tàn nhẫn dẫm lên giày của đối phương: “Đây, chính là cách giày của tôi nói lời xin lỗi với giày của cậu!”
Nhìn thấy phân đoạn này, Giang Cần đang nằm trên ghế sofa bằng da thật chợt thấy đau nửa đầu.
Phong cách trang bức này thực sự không phù hợp với hắn, nhưng ngược lại rất giống phong cách thời kỳ đầu của Tào Quảng Vũ, rất cứng đầu, rất ngạo mạn. Vừa chìa tay ra đã bảo bản thân từng yêu năm người, cảm thấy phụ nữ rất nhạt nhẽo, nhưng trên thực tế vẫn còn nguyên tem, lập tức bị khuất phục trước Đinh Tuyết, lại còn bị đưa tới bên hồ làm nhục.
Giang Cần nhàm chán đổi hướng, ngồi một lúc đến tận 9 giờ tối.
Lúc này ngoài trời đã tối đen, Hoàng Phố, Giang Ngạn rực rỡ ánh đèn neon, bất cứ nơi nào cũng là sự náo nhiệt phồn hoa mà Lâm Xuyên khó đạt tới được. Ánh đèn bảy màu chiếu lên mặt nước trong veo, đẹp như một giấc mộng.
Hắn đứng trước cửa sổ một lúc, sau đó quyết định đi tắm rồi đi ngủ sớm, kết quả còn chưa kịp cởi quần áo đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên từng hồi.
Sau khi cửa phòng mở ra, Tôn Chí mặc nguyên một bộ quần áo cộc màu vàng bước vào, đưa cho Giang Cần một bản lịch trình đi công tác ở Hàng Châu.
Giang Cần nhìn logo “Thẩm mỹ viện nước Mộng Paris” trên áo y nói:
- Lão Tôn nhàn hạ thoải mái nhỉ, còn lén đi rửa chân nữa hả?
- Đâu có đâu, Tần tổng đưa chúng tôi đi đó, nhiều người đi lắm, Hà tổng cũng đi nữa.
Tôn Chí kéo kéo áo cộc tay của mình:
- Áo choàng tắm của khách sạn này vừa to vừa dày, tôi mặc không quen nên lấy bộ mát xa chân này về, dù sao cũng trả tiền rồi.
Giang Cần ngẩn người, cảm nhận rõ ràng được rằng bản thân hình như đã bị nhắm vào rồi.
Cùng nhau đi tới Thượng Hải, những trò vận động mạnh mọi người đều được hưởng hết rồi, hắn lại bị bỏ xó ở khách sạn hai ngày xem mưa sao băng. Mả cha mụ nội nó, chuyện này mà bị truyền ra thì mặt mũi của hắn mất sạch.
- Đúng rồi ông chủ, sao cậu không đi?
Tôn Chí đột nhiên hỏi.
Giang Cần ho một tiếng rồi bảo:
- Bây giờ tôi là sinh viên của Đại học Lâm Xuyên, cũng là người đại diện của hiệp hội thương gia Lâm Xuyên. Tôi phải luôn luôn nhớ bản thân đại diện cho Lâm Xuyên, đại diện cho Đại học Lâm Xuyên. Thế giới có thể trở nên nhơ nhuốc, nhưng tôi nhất định phải thanh cao.
- Vừa có phẩm chất cao thượng, vừa có năng lực kiếm tiền, vừa có bản lĩnh đanh thép, lại còn có một tâm hồn thú vị. Ông chủ đúng là một con người hoàn mỹ, tôi bắt đầu thấy hổ thẹn rồi.
- Được rồi đừng nịnh hót nữa, lịch trình ở Hàng Châu cứ tiến hành theo như sắp xếp đi.
Tôn Chí nhận lại bản lịch trình mà Giang Cần đưa, mặc bộ đồ mát xa chân Mộng Paris rời khỏi phòng của Giang Cần, chỉ còn lại một mình Giang Cần đang rơi vào trầm tư.
Rốt cuộc là ai không muốn hắn đi rửa chân? Lại là ai có khả năng ngăn cản hắn rửa chân?
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, một buổi sáng trời trong nắng ấm, thông qua buổi khảo sát thực địa và cuộc đàm phán trực tiếp, Hà Ích Quân cuối cùng đã quyết định sẽ tiếp nhận dự án này. Nhân lúc thiên thời địa lợi nhân hòa tạo ra thành tựu cho Vạn Chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận