Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 578: Mời ông chủ lấy tiền đập mặt tôi ! (1)

Tiền Nhạc Nhạc mím môi:
- Hình như bọn họ sắp rời đi, vậy chúng ta phải làm sao? Hay là chúng ta đi dạo trung tâm thương mại một chút rồi về?
- Đi, chúng ta cũng đi theo xem thử, mình không hiểu rốt cuộc Đặng Viện và Trương Du đã cống hiến những gì cho công ty mà mỗi tháng họ đều được nhận tiền thưởng?
- Hả?
Lương Tiêu kéo tay Tiền Nhạc Nhạc đi theo đám đông vào trong thang máy.
Trong khi Giang Cần được vây quanh bởi đám người và dần đi lên văn phòng ở tầng cao nhất, Hà Ích Quân đã chờ ở cửa, tay cầm một túi giấy đưa qua.
- Tiền mặt của cậu đây, tổng cộng 50 ngàn, tất cả đều là tiền mới.
- Cảm ơn Hà tổng.
Giang Cần xé túi giấy, cầm một xấp nhân dân tệ đỏ rực bước vào văn phòng. Hắn cho người đặt một cái bàn ở phía trước rồi đặt tiền lên trên.
- Con người tôi trước nay không giỏi ăn nói cũng không giỏi giao tiếp trước đám đông, nhưng tôi biết từ khi bắt đầu tiếp thị địa phương đến nay, mọi người đều rất vất vả. Những lời nói hoa mỹ cũng không thiết thực bằng hiện vật, vì vậy hôm nay tôi phát thưởng cho mọi người, hy vọng mọi người tiếp tục cố gắng phát huy.
Roạp roạp !
Giang Cần nói xong, mặt mày vô cảm mà quăng ra một xấp tiền mặt, làm cho Hà Ích Quân đứng ngoài cửa trừng mắt như con chó ngốc.
Đây quả thực là thủ đoạn quen thuộc của nhiều ông lớn, nói trắng ra chính là lấy tiền đè người, dùng phương thức trực tiếp nhất để thu thập uy vọng, nhưng cũng phải nói thủ đoạn này vậy mà có thể vang danh đến đời sau, đây đúng là phương pháp hiệu quả nhất.
Còn gì sung sướng hơn bị ông chủ dùng tiền đập vào mặt chứ?
- Ông chủ, ở đây, ở đây này, ông chủ, ném sang bên này đi!
Lương Tiêu ghen tị đến đỏ mắt, bèn đứng lên khoa tay múa chân múa tay, cô còn hướng về phía Giang Cần nháy mắt liên tục.
Giang Cần cũng không nghĩ nhiều, ném tiền về phía tây nam nơi cô đứng, những tờ tiền bay tán loạn trong không trung, xoay một vòng rồi rơi xuống, khiến mọi người xúm lại tranh nhau thành một đoàn.
Nhạc Trúc thấy thế mặt biến sắc, vội vàng ghé vào tai hắn nói:
- Ông chủ, ngài đừng ném nữa, hai cô gái kia không phải của người công ty chúng ta!
- Vậy sao?
- Đúng vậy, mỗi người ở đây tôi đều nhớ rõ ràng, ngài đợi một chút, tôi sẽ gọi bảo vệ mời họ ra ngoài.
- Không cần, chúng ta cũng không thể làm gián đoạn sự vui vẻ của mọi người, cứ để bọn họ tiếp tục cướp đi, không sao đâu.
Giang Cần nói với vẻ mặt lạnh lùng, hắn lại ném thêm một xấp tiền về phía Lương Tiêu, sau đó là xấp thứ hai, thứ ba, thứ tư, dù có ném bao nhiêu lần thì chỗ Lương Tiêu đứng đều như được chiếu cố, tiền bay tới không ngừng làm cho mọi người đều khiếp sợ.
Dưới sự ưu ái ấy, Lương Tiêu cướp được một xấp tiền thật dày, mà Tiền Nhạc Nhạc cũng không kém là bao, đều sắp bị tiền làm cho mơ hồ.
Một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, ai từng chứng kiến cảnh tượng như vậy chứ?
Nhưng khi bọn họ đang vui vẻ, Đặng Viện và Trương Du bên cạnh lại biến sắc, thầm nghĩ hai người kia đang làm gì ở đây vậy?
- Lương Tiêu, cậu không phải người của công ty bọn mình, sao cậu lại ở đây cướp tiền?
Lương Tiêu và Tiền Nhạc Nhạc không khỏi liếc mắt xem thường:
- Vậy thì sao? Tiền bay lơ lửng trên trời, các cậu cũng không thể bắt bọn mình chỉ nhìn mà không lấy, phải không?
- Nhưng đây là phúc lợi mà ông chủ phát cho chúng tôi!
Đặng Viện khiếp sợ nói.
- Bọn họ đâu có biết bọn mình không phải nhân viên công ty, hai cậu không nói là được. Còn có ông chủ của các cậu khẳng định coi trọng mình, mỗi lần vung tiền đều là hướng về phía mình mà ném.
Lương Tiêu vui mừng cười đắc ý.
Lông mày Trương Du nhăn thành chữ xuyên:
- Giấu một tờ thì không sao, nhưng cậu đoạt nhiều như vậy, nếu sau này bại lộ, mình với Đặng Viện sẽ gặp phiền toái!
- Làm ơn, ông chủ của cậu lấy Bentley làm xe chở hàng, cậu cảm thấy anh ta sẽ để ý mấy đồng bạc lẻ này sao?
Ba phút sau, đợt tiền cuối cùng cũng đã được quăng xong, Giang Cần còn dư lại hơn 20 ngàn tệ trong tay. Hắn không tiếp tục vung tiền, mà thưởng tiền mặt cho những nhân viên xuất sắc trong quý trước theo các phòng ban và đội nhóm.
Trong lúc phát tiền, Giang Cần vẫy tay với Nhạc Trúc, nói nhỏ:
- Giám đốc Nhạc, tôi thấy hai cô gái kia không phải là nhân viên của công ty chúng ta, cô mau lấy lại tiền từ tay bọn họ đi.
- Nhanh lên, nếu không lát nữa người ta chạy mất.
Nhạc Trúc sửng sốt một chút, sau đó lập tức đi vòng ra sau hiện trường, mời hai cô gái vào văn phòng và dùng danh nghĩa không phải là thành viên của công ty để yêu cầu hai cô trả lại số tiền mặt mà bọn họ đã lấy được.
Nhưng đừng nói, nhờ sự chăm sóc tận tình của Giang Cần, hai cô đã lấy được tổng cộng 6.300 tệ, quả thực rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận