Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 303: Cùng đi tắm rửa (1)

Cô và Cao Văn Tuệ cùng đăng ký môn cầu lông, lúc này hai người bọn họ đang đấu tập. Tiểu phú bà nhảy lên nhảy xuống, tóc đuôi ngựa buộc cao lắc lư qua lại, toàn thân tràn ngập vẻ đẹp thuần khiết và rực rỡ.
Bộ đồ thể thao đen trắng sẽ không làm nổi bật hình dáng của cô quá nhiều, nhưng vóc dáng cao ráo và khuôn mặt xinh đẹp của cô lại hết sức rõ ràng.
Hơn nữa, cô gái này có năng khiếu thể thao rất tốt, tư thế và động tác rất dứt khoát.
Sau mấy trận cầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Phùng Nam Thư đã trở nên hồng hồng, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi, khiến cô trở nên thanh tú và xinh đẹp hơn bình thường một chút.
Mấy nam sinh mặc quần áo thể thao cố ý tiến đến sân bóng bên cạnh, có người vuốt tóc, có người rũ mồ hôi trên trán, có người giả vờ khởi động làm nóng người, bày ra tư thế ngầu nhất, tự cho là hấp dẫn, bao phủ khắp nơi này.
Nhưng mà Phùng Nam Thư không thể nào hiểu được hành vi của bọn họ, từ đầu đến cuối cũng không hề quay đầu lại, mãi cho đến khi Cao Văn Tuệ nhìn thấy một bóng người lười biếng đang ngồi phịch ở trên khán đài.
- Phùng Nam Thư, Giang Cần mà cậu ngày đêm mong nhớ tới rồi kìa.
Phùng Nam Thư nheo mắt lại, nói với vẻ không vui:
- Cậu lại lừa tớ, tớ đâu có ngốc.
- Lần này là thật, cậu quay đầu lại nhìn xem.
Cao Văn Tuệ chỉ về hướng khán đài.
Tiểu phú bà hất tóc đuôi ngựa lên, quay đầu nhìn thấy Giang Cần đang mệt rã rời dựa vào tường, lập tức vứt vợt cầu lông xuống rồi lon ton chạy tới chỗ hắn.
Đám nam sinh đang phóng thích hóc-môn giống đực nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lập tức ảm đạm, sau đó thổn thức rời đi.
- Thật trùng hợp, tại sao mình lại gặp cậu ở đây nhỉ?
Giang Cần nửa mở mắt, giả vờ như vô tình gặp phải cô, thậm chí vẻ mặt ngạc nhiên của hắn cũng sống động như thật.
Đây là kỹ năng hắn luyện ra được nhờ năm đó chạy tìm khách hàng, rõ ràng hắn đã cố ý tìm đúng thời cơ và địa điểm để tận dụng cơ hội, nhưng cũng phải thể hiện ra dáng vẻ ngạc nhiên, cũng coi như là quen tay hay việc.
Phùng Nam Thư thật sự không phát hiện ra hắn đang giả ngu, còn tưởng rằng bọn họ trùng hợp gặp nhau thật:
- Mình đánh cầu lông với Cao Văn Tuệ ở bên kia, còn cậu thì sao?
- Mình tới học Thái Cực quyền, học mệt mỏi nên đến đây ngủ bù.
Giang Cần nói dứt lời bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó:
- Tiểu phú bà, cậu thích ăn lẩu không?
Khuôn mặt thanh cao của Phùng Nam Thư bỗng thèm thuồng:
- Giang Cần, mình muốn ăn lẩu.
- Hiện tại thì không được, mình còn chưa mua nồi đâu, mua xong sẽ gọi cho cậu. đương nhiên, nếu cậu bận quá thì thôi.
- Mình rất rảnh, mình không bận chuyện gì cả, mình muốn ăn lẩu.
- Được thôi, cứ quyết định như vậy đi.
Giang Cần điều chỉnh tư thế một chút:
- Mình ngủ một lát, cậu trông chừng mình đi, đừng để học tỷ nào thấy sắc rồi bắt cóc mình.
Phùng Nam Thư mím môi, đưa tay che đi tia nắng chiếu từ trên cao xuống mặt hắn.
Nhưng vì tư thế không tốt nên hắn không thể ngủ được quá lâu, chưa được hai mươi phút, Giang Cần đã mở mắt ra, tiểu phú bà vẫn ngồi ở bên cạnh, đang nói chuyện phiếm với Cao Văn Tuệ.
Hắn đưa tay bám vào cái ghế bên cạnh ngồi dậy, cái ghế lập tức phát ra tiếng kẽo kẹt.
- Tại sao cậu lại qua đây ngủ? - Cao Văn Tuệ nghe thấy động tĩnh của hắn thì hỏi một câu.
Giang Cần ngáp một cái, còn buồn ngủ mở miệng:
- Tôi đi học, nhưng mà tối hôm qua ngủ không ngon nên nhân cơ hội ngủ bù.
- Mặt trời mọc lên từ phía tây sao, cậu mà cũng đi học?
Giang Cần mở ra khép hờ hai mắt:
- Cô nói gì thế, tôi là sinh viên, sinh viên không đi học thì làm gì?
- Chậc chậc chậc, còn là sinh viên cơ đấy, tôi đoán cậu cũng không biết thẻ sinh viên của mình đang ném ở chỗ nào phải không? - Cao Văn Tuệ một châm vào thẳng chỗ đau.
- Bạn học Tiểu Cao, tôi rất chán ghét kiểu người tự cho là đúng, tự cho là mình hài hước như cô.
Cao Văn Tuệ vung vẩy vợt cầu lông:
- Cậu có muốn đánh một ván với Phùng Nam Thư hay không?
Giang Cần xua tay:
- Nếu có sức thì tôi đi đánh Thái Cực quyền còn hơn, dù sao cũng kiếm được một ít tín chỉ.
- Sao cậu lại mệt mỏi thành thế này?
- Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ngày đêm kiếm tiền thì ngay cả người sắt cũng mệt.
Giang Cần đứng dậy vươn vai, lười biếng ghé vào tai Phùng Nam Thư nói một câu gì đó, sau đó đứng dậy rời khỏi khán đài, đi về phía bên ngoài sân vận động.
Trong ánh mắt tiểu phú bà hiện lên một tia vui vẻ, cũng thu dọn vợt cầu lông dự định rời đi.
- Giang Cần nói gì với cậu thế?
Phùng Nam Thư đeo túi vợt lên lưng:
- Cậy ấy nói lát nữa sẽ đưa tớ đi tắm.
Cao Văn Tuệ méo miệng:
- Lúc đầu tớ dự định rủ cậu đi cùng, không ngờ lại bị hắn hớt tay trên, Nam Thư à, cậu chọn tớ hay là chọn cậu ta?
- Văn Tuệ, tớ không muốn lựa chọn, lần này tớ đi với cậu ấy, lần sau đi với cậu nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận