Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 248: Nắm tay vẫn là bạn bè

- Bây giờ mới là 9 giờ, chúng ta đi đâu đây?
- Sang công viên đối diện dạo một vòng đi, cũng tiêu bớt thức ăn luôn, ăn quá no về nhà không ngủ nổi. - Giang Cần chỉ vào công viên mới được hoàn thiện phía đối diện.
Tào Quảng Vũ đồng ý, mới vừa yêu đương, ai thèm quay về ký túc xá để ngủ cơ chứ:
- Cũng được, tôi với Đinh Tuyết cũng muốn đi bộ một chút.
- Đi thôi, xuất phát.
Nhâm Tự Cường có hơi do dự:
- Về ký túc ngủ đi thì hơn.
Chu Siêu đứng sau vỗ vai y:
- Nếu Phan Tú đi cùng với cậu thì cậu có còn nghĩ vậy nữa không?
- Lão Chu, cậu đừng có nói gần nói xa để chỉ tôi, chim én của cậu không biết đang bay lượn ở phương trời nào kìa!
- Chạy mất thì tôi buông bỏ, quay đầu còn tìm được người khác, ai như cậu chỉ biết bám lấy Phan Tú.
Sáu người nối đuôi nhau lục tục qua đường, đi hết vào công viên đối diện kia, đi trên con đường khảm đá cuội, ép vào lòng bàn chân khá là thoải mái, hơn nhiều lần so với chuyên gia mát-xa.
Tào Quảng Vũ và Đinh Tuyết đi tuốt đằng trước, miệng liên tục nhắc về những kỷ niệm khi hai người mới quen.
Em có nhớ không? Lần đầu tiên em bình luận dưới bài đăng của anh, mở đầu đã là mẹ nó, ôi đệch dễ thương thật đấy.
Đinh Tuyết nói là nhớ, lúc đó em thấy bài đăng trẻ trâu giả tạo như vậy, lòng muốn chửi người lại nổi lên, nhưng sau đó thấy bài anh đăng giúp bà lão, em lại cảm thấy con người anh cũng không đến nỗi nào.
- Lão Giang, cậu với Phùng Nam Thư làm quen qua đâu vậy?
Giang Cần nghĩ thầm đờ mờ nhà cậu, các người muốn khoe thì cứ khoe, sao cứ phải bắt chúng tôi vào vai người yêu vậy?
Phùng Nam Thư đứng cạnh dịu dàng mở miệng:
- Mình đọc sách trong thư viện, cậu ấy đá mình.
- Mẹ nó, Giang Cần, thủ đoạn làm quen của cậu đúng là cao siêu đấy!
Sau một bữa cơm, Đinh Tuyết và bọn họ cũng đã quen nhau, mở miệng ra là nói tục chửi bậy.
Giang Cần học tiểu phú bà, bày ra một biểu cảm khó đoán nói:
- Lúc đấy tôi đọc sách đến mụ cả người, không để ý, nhưng sau đó tôi đi mua nước để xin lỗi rồi.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì chúng tôi trở thành bạn bè.
- Sau nữa thì nước chảy đá mòn?
Giang Cần nghe xong thì nhướng mày:
- Nước con khỉ, sau đó chúng tôi thành bạn tốt suốt đời!
- Kỳ lạ thật đấy…
Đinh Tuyết ghé sát vào tai của Tào Quảng Vũ hỏi một câu:
- Hai người bọn họ chưa yêu nhau à?
Tào Quảng Vũ lắc đầu:
- Chẳng biết Giang Cần bị gì nữa, lúc mới khai giảng thì luôn mồm nói đến chó cũng chẳng thèm yêu đương, giờ thì đỡ rồi.
- Đủ rồi đấy, đừng dính nhau nữa. Nhâm Tự Cường bị cẩu lương đập đầu đến hôn mê luôn rồi, tản bộ bình thường là được rồi, có biết nghĩ đến cảm giác của người độc thân không vậy? - Giang Cần ngăn hai người kia tiếp tục châu đầu ghé tai.
Nhâm Tự Cường thấy cảm động:
- Chỉ có Giang ca biết thương em út thôi.
Không nói lời nào thì không nói lời nào, nhưng cặp đôi lão Tào có thừa cách để phát cẩu lương.
Ví dụ như bọn họ đi được nửa đường thì phát hiện ra sườn đông có một hồ nước nhỏ, mặt nước lặng như gương phản chiếu ánh trăng sáng rọi trên bầu trời, dùng bốn chữ trăng trong hồ sen để miêu tả là hợp nhất.
Đinh Tuyết bỗng thấy hưng phấn, chạy quanh bờ hồ một vòng, nhưng bởi vì xung quanh quá tối cho nên sợ bản thân bước hụt mà ngã, vậy nên sai lão Tào đứng dưới nắm tay cô.
- Mẹ nó, làm vậy mà coi được à?
- Tưởng đang quay phim thần tượng đấy hả? Có từng suy nghĩ đến cảm giác của chúng ta không vậy!
Chu Siêu và Nhâm Tự Cường ghen ghét vô cùng, nhưng lại nhận được ánh mắt khiêu khích đến cùng cực của Tào Quảng Vũ.
Nhưng mà hai người bước chậm dưới ánh trăng bên hồ nước thực sự rất lãng mạn, chẳng trách hai người tức giận đến gào khóc.
Đến cả Phùng Nam Thư cũng không nhìn được mà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên yên lặng nhìn về phía Giang Cần, nhưng Giang Cần đã khinh bỉ cặp đôi lão Tào không coi ai ra gì theo lời than thở của Nhâm Tự Cường, cho nên không hề chú ý đến cô.
Tiểu phú bà im lặng một lúc, một mình tiến về phía trước, cẩn thận dẫm lên bờ hồ, nhẹ nhàng đi theo sau Đinh Tuyết.
Đêm thu gió lạnh, gió thổi mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Tiểu phú bà nhìn chằm chằm xuống chân, cẩn thận đi từng bước một, nhưng bỗng dưng Đinh Tuyết trước mặt loạng choạng một cái, làm cho cô hoảng sợ, sau đó cũng đứng không vững.
Trong lúc hỗn loạn, Phùng Nam Thư bỗng cảm thấy tay của mình được nắm lấy, sau đó lại được nắm chặt, từng luồng cảm giác nóng cháy truyền đến, làm lòng thấy bình tĩnh.
Cô quay đầu, phát hiện ra Giang Cần đã đến bên cạnh bản thân, một tay nắm tay cô, tay kia thì đỡ đằng sau.
- Ngã xuống là xong luôn đấy, sâu lắm, mau xuống đây đi.
- Mình còn muốn chơi một lúc nữa. - Phùng Nam Thư sáng mắt lên.
Giang Cần không nói gì, nhưng cũng không buông tay, nắm bàn tay mịn màng của tiểu phú bà từ từ đi về phía trước.
Tào Quảng Vũ quay đầu lại nhìn, biểu cảm châm chọc:
- Bảo là bạn thân cơ mà? Đồ chó!
- Chúng tôi có đan tay mười ngón đâu, Phật tổ đến hỏi thì câu trả lời cũng là bạn thân!
Giang Cần cười một tiếng, nhanh chóng dắt tiểu phú bà đi về phía trước, nắm chặt bàn tay mềm mại thơm tho của cô, thiếu nữ được dắt thì mắt đã lấp lánh sự vui vẻ.
Nhâm Tự Cường nhìn mà như bị sét đánh, nghĩ thầm Giang ca theo phe địch nhanh quá vậy trời!
Mỹ nhân kế, rõ ràng là mỹ nhân kế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận