Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 170: Giấy chứng nhận bà chủ thật sự (2)

Giang Cần mua một chiếc máy ảnh Polaroid cho người đứng nhất, thứ này xinh xắn thời thượng, điều quan trọng nhất là có thể chụp ảnh, rất thích hợp làm phần thưởng cho cuộc thi hoa khôi, nhưng vừa nghĩ đến người đứng đầu có thể là Sở Ti Kỳ, trong lòng Giang Cần luôn có một cảm giác kỳ lạ.
Mua quà cho cô ấy? Hay lắm, thực sự còn khó chịu hơn cả việc rớt tiền.
Nhưng xét về mặt giá trị thị trường, nhịn được thì nhịn thôi, dù sao cũng không phải hắn đích thân trao giải.
Giải nhì là một chiếc MP3 có chức năng video, nhỏ gọn xinh xắn, ở những năm 2008 nó được coi là một món đồ thời thượng.
Giải ba cũng là MP3, nhưng không có chức năng video, kích thước chỉ cỡ một tấm mạt chược, ở giữa có một vòng nút nhấn chức năng, rẻ hơn một trăm tệ so với cái có chức năng video.
Ngoài những thứ này ra, Giang Cần còn mua thêm mấy cái tai nghe, giá đỡ sách và sổ bìa cứng làm giải tham gia và giải khuyến khích.
Sau khi mua xong các vật phẩm trao giải, Giang Cần quay lại Quảng cáo Thịnh Thị, một bộ chứng nhận bà chủ đã được làm xong, bao gồm thẻ công tác, bảng tên và cả giấy chứng nhận acrylic, tất cả được đặt ngay ngắn chỉnh tề trên bàn, trông rất trang trọng.
Quảng cáo Thịnh Thị không hổ danh là một xưởng quảng cáo tầm cỡ, máy móc tiên tiến, trình độ kỹ thuật thượng thừa, nét chữ khắc trên biển quảng cáo bằng kim loại trông rất tự nhiên và thanh thoát.
- Có hộp gói quà không?
- Có, loại nào cũng có, tôi đi lấy vài cái cho cậu chọn thử.
Nhân viên vào kho, rồi nhanh chóng ôm mấy cái hộp đóng gói quay lại, đồng thời còn lấy một ít sợi cọ, dùng để lấp đầy hộp quà.
Giang Cần đặt thẻ công tác, bảng tên và giấy chứng nhận vào, nhìn nhân viên thuần thục dùng ruy băng màu hồng thắt thành một chiếc nơ, sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Tặng quà thôi mà, chắc sẽ không khiến tình bạn biến chất đâu, phải không?
Bỏ đi, hay là khoan hãy tặng, lỡ như khiến tiểu phú bà sinh ra những suy nghĩ không nên có thì không hay.
Mặc dù cô đơn thuần, non nớt, mù tịt về những thứ như tình yêu, nhưng phía sau cô có quân sư quạt mo Cao Văn Tuệ, kẻ này là một phần tử khủng bố, không thể không đề phòng.
Lấy được giấy chứng nhận bà chủ, Giang Cần quay về kí túc xá Lâm Đại, đặt đồ trên đầu giường, định tìm cơ hội thích hợp rồi đưa.
Mà thời gian này, bên Thịnh thị đang khẩn cấp chế tạo vật liệu, phối hợp với bên Giang Cần thu dọn tàn cuộc sau trận chiến.
Sáng thứ bảy, mặt trời vừa ló rạng, đã thấy một chiếc xe tải màu trắng ung dung tiến vào cổng trưởng, vận chuyển những vật dụng để tiến hành lễ trao giải cùng với bằng khen đến đây.
Giang Cần đã xin phép nhà trường cho bày biện ở chỗ này, có thể được sử dụng sân vận động trong khoảng từ 1 đến 2 giờ chiều để tổ chức lễ trao giải, thế là hắn đưa Phùng Nam Thư cùng đến chỗ này.
Hai người ngồi trên ghế nhựa cạnh đường chạy, vừa quan sát hình ảnh nhân viên công tác đang bận rộn, vừa uống trà sữa Hỉ Điềm, một người thì lười biếng, một người thì lạnh lùng.
Lá phong mùa thu được gió nam đưa qua hàng rào bay vào trong sân vận động, từ từ rơi xuống, trải lên trên mặt đất một màu vàng kim.
Giang Cần tách một quả lựu đỏ, chia cho tiểu phú bà một nửa.
- Cô muốn ăn nửa to hơn hay muốn ăn nửa nhỏ hơn.
- Giang Cần, mình muốn từng hạt từng hạt.
Giang Cần chép chép miệng, thầm nghĩ trong lòng tiểu phú bà cô ngốc thật hay ngốc giả vậy, sau đó hắn đưa tay bắt đầu tách từng hạt, kết quả tách chưa được một lúc, Ngụy Lan Lan phụ trách tuyển dụng đã từ cổng sân vận động chạy vào, trong tay cô ôm một tệp đơn đăng ký, trên đơn đều là những ứng cử viên ứng tuyển làm thư ký của Giang Cần.
Trong đó, có năm ứng cử viên là nam, năm ứng cử viên là nữ, đều do cô dày công lựa chọn.
Chủ yếu chọn những ứng viên nam có năng lực chuyên môn cao, nâng bút viết văn bình thiên hạ, cưỡi ngựa dùng võ định càn khôn.
Những ứng cử viên nữ thì chọn những người xinh đẹp, hoặc là dáng người đẹp, hoặc là gương mặt ưa nhìn.
- Ông chủ, đây là mười ứng viên cho chức vị thư ký, cậu xem rồi chọn đi, tôi đã lọc qua một lần trước rồi, đây đều là những người khá phù hợp với yêu cầu.
Giang Cần đón lấy đơn đăng ký, bắt đầu kiểm tra cẩn thận.
Nói thực, hắn chọn thư ký yêu cầu là cần năng nổ, chưa nói xuất sắc hay không, nhưng yêu cầu tối thiểu là tay chân nhanh nhẹn, hơn nữa phải chăm chỉ sẵn sàng lăn xả trong công việc, không thể nói bạn đến làm thêm, làm nửa ngày thấy chán bèn tìm cách chạy trốn, thế thì quá không ra gì.
Cho nên, hắn không cần những sinh viên năm nhất.
Tân sinh viên vẫn chưa định tính, bọn họ muốn tìm việc làm thêm, cơ bản là vì cảm thấy mới mẻ, muốn trải nghiệm cảm giác đi làm thêm, hoặc cảm thấy nên kiếm ít tiền tìm người yêu, sợ không đủ tiền sinh hoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận