Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 492: Xin mọi người chịu mệt nhọc

Mẹ nó, cũng không biết thành ngữ này là ai phát minh ra, đối với nhà tư bản mà nói quả thực quá phù hợp.
Mời mọi người nhẫn nhục chịu khó, đây quả thực không phải tiếng người a.
Giang Cần xoay máy tính của Bảo Văn Bình lại, tra cứu xuất xứ của thành ngữ này, phát hiện bốn chữ này xuất phát từ "Diễn ngôn về muối và sắt, Thứ quyền" của Hán là Hoàn Khoan.
- Giải thích, khi còn tại vị, Hán Vũ Đế từng đảo ngược chính sách của tiên hoàng và thực hiện nhiều quốc chế, chẳng hạn như thiết lập độc quyền đối với việc buôn bán muối và sắt, luật bình ổn giá và thuế. Năm 81 Trước Công Nguyên, sau khi ông mất, tranh luận dấy lên đỉnh điểm và hình thành 2 phe phái từ đó nổ ra tranh luận, cuối cùng phe hiện đại thắng và duy trì một số chính sách của Hán Vũ Đế. Hết giải thích.
Thời Hán, cách nay đã hơn hai ngàn năm rồi phải không?
Hơn hai ngàn năm, lão Hoàn Khoan này chắc vẫn đang còn ngâm trong chảo dầu ở tầng mười tám địa ngục, phảng phất biến thành chân gà chiên giòn sốt cay rồi.
Nhận được sự xác nhận của Giang Cần, Bảo Văn Bình đăng tải nhu cầu tuyển dụng lên trang web thành phố, lại chuyển tiếp đến nhóm tìm việc làm, sau đó lại gọi người in ra một xấp thông báo tuyển dụng thật dày, để sau đó sẽ dán lên bảng thông tin của khu dân cư và thị trường nhân tài, tiếp theo cứ yên lặng chờ nhân viên ứng tuyển tới cửa là được.
- Giang tổng, lúc tuyển dụng cậu có đến không?
Giang Cần buông chuột và bàn phím ra:
- Vòng phỏng vấn đầu tiên tôi sẽ không tham gia, chị và Nhạc Trúc tiến hành sàng lọc là được, chọn ra người phù hợp rồi xếp vào vòng hai, toàn bộ đều cố định vào cùng một thời gian, như vậy tôi đến một lần là có thể gặp tất cả mọi người rồi.
- Được Giang tổng.
Ngón tay Giang Cần gõ hai cái lên mặt bàn:
- Có phải lúc cải cách trung tâm thương mại, bên chị đã sa thải một lượng lớn nhân viên bán hàng không?
Bảo Văn Bình gật gật đầu:
- Sau cải cách, chúng tôi sẽ không cần nhiều nhân viên bán hàng nữa, quả thực đã sa thải số lượng lớn.
- Thực ra người có kinh nghiệm bán hàng, nếu làm truyền thông địa phương cũng khá phù hợp. Có người nào rất nhanh nhẹn và kiên nhẫn không, nếu có thì thể giúp tôi gọi lại với danh nghĩa làm việc theo ngày.
- Ngay bây giờ hả?
- Chờ sau khi tuyển dụng chính thức kết thúc đã, nếu không nhân viên tiếp thị trực tiếp mà không có người dẫn dắt thì sẽ dễ xảy ra vấn đề.
Giang Cần nói xong liền rời khỏi phòng làm việc của Bảo Văn Bình, sau đó trở lại chỗ của Hà Ích Quân, nhìn Phùng Nam Thư dạy Hà Mạn Kỳ học tập, nhìn đến say sưa.
Người đã học đại học thích nhất là xem những học sinh cấp ba khổ sở ôn bài, cũng giống như người vừa thi lấy bằng lái xe đặc biệt thích lên mạng xem các video học lái xe hài hước. Khi thấy những người lái xe xoay vòng tròn, hoặc những người lật nửa bầu trời mà vẫn không tìm thấy chỗ đỗ xe, trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy một cảm giác ưu việt tự nhiên.”
Nhưng biểu tình say sưa này khi rơi vào trong mắt Hà Ích Quân lại trở thành ý vị khác.
Giang Cần chó đúng là chó một chút, nhưng thật không hổ là Ngôi sao học tập của Đại học Lâm Xuyên, cho dù là xem người khác học cũng có thể xem một cách hăng say như vậy, thật là đáng sợ đến cực điểm.
- Tiêu Tiêu, trên mạng có một công ty mới muốn tuyển dụng số lượng lớn nhân viên, tiền lương đãi ngộ cũng rất tốt, có muốn đi xem thử không?
- Công ty mới? Không đi, tôi nhất định phải đi công ty lớn.
- Nhạc Nhạc, Trương Du, hai cậu muốn đi không?
Tại một khu chung cư nào đó ở Lâm Xuyên, Đặng Viện tốt nghiệp Đại học Khoa học Kỹ thuật đang lướt tìm thông tin tuyển dụng trên mạng, sau khi nhìn thấy thông tin tuyển dụng và mức đãi ngộ của công ty Multi-group, con chuột của cô đã không còn động đậy nữa.
Ở đằng sau cô, trong phòng khách vẫn còn ba cô gái đang xem Tôi là thanh xuân của ai , theo thứ tự là Lương Tiêu, Tiền Nhạc Nhạc và Trương Du.
Khi còn đi học, bọn họ đều là bạn cùng phòng một ký túc xá, sau khi tốt nghiệp tất cả đều muốn ở lại Lâm Xuyên phát triển, cho nên đã chọn thuê nhà ở chung, chỉ tiếc công việc khó tìm, công việc tốt càng khó tìm, cho nên dây dưa hơn nửa năm vẫn không có kết quả tốt.
Bởi vì đối mặt với những công việc được săn đón, các cô không có ưu thế cạnh tranh; những công việc ít người quan tâm thì bọn họ cũng không dám đi, tới nay túi đã rỗng muốn thủng luôn rồi.
Lương Tiêu gia đình khá giả, không lo ăn uống, nên rất kén chọn công việc, quá mệt không làm, tiền ít không làm, công ty không ở khu vực phồn hoa không làm, hoàn cảnh làm việc không tốt không làm.
Tiền Nhạc Nhạc và Lương Tiêu có quan hệ khá tốt, cô ấy cũng không phải người có chủ kiến, cho nên thường nghe lời Lương Tiêu, cũng nói không đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận