Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 664: Mua sơn móng tay cho tiểu phú bà (2)

Ba mẹ của Diệp học tỷ là kinh doanh đầu tư mạo hiểm, ngành nghề liên quan rất đa dạng, tuy không phải là nhà đầu tư hàng đầu trong nước nhưng tùy ý ném cho cô một công ty thì lại rất dễ dàng.
Kể từ khi thất bại trong việc khởi nghiệp từ thời đại học, Diệp Tử Khanh đã tuân theo sự sắp xếp của gia đình, tiếp quản công ty hàng tiêu dùng nhanh do cha đầu tư.
Rồi từ ngày hôm đó, cô đánh mất cả ước mơ và hoài bão. Mỗi ngày, cô chìm đắm trong những buổi tiệc rượu, liên tục tham gia các cuộc tiếp khách, rồi say khướt trở về căn nhà trống trải. Đối diện với căn phòng không một bóng người, cô ngẩn ngơ, ngồi hàng giờ liền cho đến khi kiệt sức và chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ cô luôn mơ đến những ngày mình nỗ lực hết mình vì ước mơ, trong lòng tràn đầy hối tiếc.
Nếu như lúc đó, cô chậm lại một chút thì tốt rồi, nếu lúc đó cô cẩn thận một chút thì tốt rồi, nếu như lúc đó cô có thể thoải mái vứt bỏ những tài sản bất lương đó thì tốt rồi.
Sau đó mỗi lần tỉnh lại, cô lại cảm thấy trống rỗng hơn cả trước khi đi ngủ.
Diệp Tử Khanh có mấy người bạn thân, bọn họ gặp nhau khi đi công tác, mỗi lần những người bạn thân này đến nhà cô chơi, bọn họ luôn hỏi một câu.
“Ồ, sao nhà của cậu không có thứ gì hết vậy, ngay cả củi gạo dầu muối cũng không mua?”
“Trời ơi! Sao trong tủ quần áo của cậu chỉ có trang phục đi làm thôi vậy, không có trang phục thông thường nào luôn hả?”
“Đã bao lâu rồi cậu không mở tủ lạnh vậy? Đồ ăn hết hạn cả rồi này.”
Mỗi lần như vậy Diệp Tử Khanh đều im lặng không nói, bởi vì cô biết, ngay cả khi cô nói thì mấy người bạn thân kia cũng sẽ không hiểu,
Cô không có cảm giác quen thuộc với sinh hoạt hiện tại của mình, cô cảm thấy cuộc sống này như một cái phòng giam, bao giờ cũng vây lấy bản thân cô, người bình thường ai lại dụng tâm chăm chút cho một cái nhà giam chứ?
Nhưng điều đáng buồn nhất là cô vốn không biết lúc nào mình mới có thể thoát ra khỏi cái nhà giam này.
Đến ngày hôm ấy, cô nhìn thấy Multi-group của Giang Cần, cô mới hiểu không phải cuộc sống hiện tại mà là sự thất bại lúc trước đang cầm tù cô, cô cảm giác mình đã sống lại một lần nữa.
Nhưng đến khi Zhihu mở rộng cả nước, quảng bá đến Thượng Hải thế như chẻ tre, cô mới hiểu được, Giang Cần thật sự quá không sáng suốt, hắn vậy mà bỏ qua Multi-group, bắt đầu quay đầu dồn trọng tâm phát triển vào Zhihu.
Diệp Tử Khanh vốn không thể hiểu được mạch suy nghĩ của Giang Cần, cô chạm vào điện thoại di động của mình muốn gọi cho Giang Cần. Cô muốn hỏi hắn nghĩ gì, nhưng tiếng chuông vang hồi lâu cũng không có ai trả lời.
Zhihu đã bắt đầu mở rộng toàn quốc, Giang Cần bề bộn nhiều việc, không thể nghe điện thoại là chuyện bình thường…
Diệp học tỷ cố gắng để tâm trạng mình bình tĩnh lại, quyết định tìm cơ hội đích thân đến đại học Lâm Xuyên để tìm Giang Cần tâm sự.
Trên thực tế, bây giờ ông chủ Giang thật sự bận khủng khiếp, bởi vì bây giờ hắn đang ở cửa hàng hóa chất tẩy rửa tại quảng trường trước, chọn mua sơn móng tay đẹp.
- Giang tổng, đây là loại sơn móng tay sáng bóng, là loại phổ biến nhất, khi sơn lên sẽ tạo cảm giác như sơn mài.
- Loại này là loại có ánh ngọc trai, dưới ánh sáng sẽ tạo hiệu ứng ánh ngọc trai rất nhẹ nhàng, như ngọc trai hồng phớt.
- Loại này là loại lì, hay còn gọi là loại cát mịn, không được bóng lắm nhưng khi sơn lên sẽ rất sang trọng.
- Ngoài ra còn loại nứt, sau khi khô sẽ có những đường vân nứt, bên trong có chất huỳnh quang, sẽ lấp lánh và rất sống động.
Giang Cần theo hướng dẫn của cô nhân viên bán hàng, đi ngang qua kệ trưng bày sơn móng tay, thỉnh thoảng gật đầu, lại lắc đầu, trông có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Hôm nay ở trường học, hắn cúi đầu nhìn học muội cả ngày, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, kết quả vừa đi ngang qua tiệm này, nhìn thấy một loạt sơn móng tay, hắn liền không tự chủ được mà bước vào.
- Những loại sơn móng tay này được làm từ gì? - Giang Cần hỏi.
- Dung môi hữu cơ, nitrocellulose, gelatin và chất tạo màu. - Cô nhân viên bán hàng kiên nhẫn giải thích.
Giang Cần suy nghĩ một hồi rồi cầm lấy một chai sơn móng tay màu hồng nhũ kim, lắc nhẹ dưới ánh đèn và hỏi:
- Thứ này ăn vào có bị ngộ độc không?
- Tại sao lại ăn?
- Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi. Cô có đề nghị loại nào tốt hơn không?
Cô nhân viên bán hàng nhìn quanh kệ hàng rồi nói:
- Da của cô Phùng rất trắng, khí chất lại tốt, nên chọn loại có cảm giác nhám sẽ tốt hơn, sẽ tôn lên vẻ thanh lịch.
Giang Cần hơi sửng sốt:
- Sao cô biết tôi mua cho cô ấy?
- Cô ấy không phải là bạn gái của anh sao? Quản lý Cao của Hỉ Điềm có nói với tôi… Chẳng lẽ chỉ là lời đồn thôi sao?
Giang Cần thật sự là bội phục muốn quỳ lạy Cao Văn Tuệ:
- Vậy mua loại màu ngọc trai đi, loại nhám thì thôi, rất đau miệng.
Nhân viên báng hàng câm nín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận