Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 139: Nữ thần mất filter (2)

Phản ứng của tổ nội dung và tổ kỹ thuật không khác nhau là mấy, thậm chí còn có cảm giác mất mát dữ dội hơn.
Vì sao hả?
Bởi vì bọn họ vừa phỏng vấn xong nữ thần của các khoa, đang tập hợp để viết một mẩu truyện nhỏ cho họ, dùng văn phong hoa mỹ các kiểu các kiểu, chém gió cái gì mà làn da đàn hồi, ngũ quan khuynh quốc khuynh thành, con ngươi linh động lấp lánh, nụ cười như ánh dương chói lọi.
Kết quả nhìn thấy bà chủ ở đây, hỏng bét.
- Vô nghĩa quá, không muốn làm nữa.
Lộ Phi Vũ của tổ nội dung đẩy bàn phím, cảm thấy sống hết thú vị rồi.
Đổng Văn Hào quay đầu nhìn y:
- Còn muốn lấy tiền lương không?
- Cái kia tất nhiên phải lấy chứ.
- Thế thì làm việc nhanh lên.
Bàn tay của Lộ Phi Vũ cứ quanh quẩn trên bàn phím:
- Không được, nữ thần của mình mất filter rồi, không chém gió được nữa làm sao đây?
- Cậu đang viết cho ai?
Đổng Văn Hào ngó sang máy tính của y.
- Đây, Liễu Y Y khoa Văn học, lúc bắt đầu chém gió còn hăng hái lắm, cái gì mà quốc sắc thiên hương, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, nhưng bây giờ chém gió hết nổi rồi. Không đẹp bằng bà chủ mà còn bầu chọn làm hoa khôi, đây chẳng phải là nói dối không chớp mắt sao?
- Không chém được cũng phải cố gắng chém, đừng có ôm nặng tư tưởng của mấy tác giả văn học, thời này tiền tài còn hơn tài hoa đấy.
Lộ Phi Vũ méo miệng, tay gõ hai chữ “tuyệt mỹ”, sau đó lại xóa đi, rồi lại gãi đầu, đổi sang hai từ “thanh tú”.
Hết cách rồi, trước khi bà chủ xuất hiện, y còn có thể gắn cho những nữ thần này hai từ “tuyệt mỹ”, nhưng khi bà chủ vừa xuất hiện, tất cả những nữ thần này chỉ có thể gọi là thanh tú mà thôi.
Sự yêu ghét của sinh viên nam, đơn thuần và rõ ràng như thế đó.
Đến buổi chiều, Tào Hinh Nguyệt vẫn chưa đến, nhưng ngoài cửa phòng 208 đã đến thêm mấy hộ kinh doanh ở Quảng trường Tiến lên, nghiêng đầu nhìn vào văn phòng, ánh mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
Nói thật, mấy ngày nay lượng khách hàng của tiệm trà sữa Hỉ Điềm quả thực quá nhiều, có những lúc còn xếp hàng sang tận cửa nhà khác, trong tình cảnh này, những hộ kinh doanh xung quanh nói không ghen tỵ chắc chắn là giả.
Đặc biệt là buổi chiều hôm qua, bọn họ nghe nói tiệm đồ ngọt Bối Lam và siêu thị hoa quả cũng tới đây thuê quảng cáo, còn nhận được ưu đãi giảm còn 80%, thật sự khiến người ta thèm thuồng.
Đàm Thanh và Ngụy Lan Lan thấy vậy liền ra nghênh đón, lôi kéo bọn họ tới ngã rẽ hành lang bắt đầu giới thiệu.
Không có cách nào, văn phòng quá nhỏ, căn bản không có chỗ làm phòng khác, các cô đành phải ra hành lang làm tạm một chút.
- Chào chị, đang trong thời gian có ưu đãi, tất cả phí quảng cáo đều được giảm còn 80%, không những hiệu quả tốt, mà còn rẻ!
- Book lần hai giảm nửa giá? Ồ ồ, chị nghe quản lý tiệm đồ ngọt Bối Lam nói phải không, đây là phúc lợi dành riêng cho nhân viên trong công ty, em có thể xin giúp chị, nhưng chị đừng có nói chuyện này với ai nhé, để ông chủ biết được ông chủ lại mắng bọn em.
Giang Cần đứng ngoài cửa nhìn một lúc, bỗng nhiên nổi lên tâm tư với phòng 207 bên cạnh.
Theo cuộc thi hoa khôi, độ hot của trang web càng ngày càng cao, thu hút càng ngày càng nhiều khách hàng đến book quảng cáo, nhưng không thể cứ mãi kéo người ta ra hành lang bàn việc được, một chút cảm giác của công ty lớn cũng không có.
Thực ra ý là, có thể dùng luôn phòng 207 được chăng?
Mấy hôm nay hắn cứ đi qua đi lại tiệm trà sữa và căn cứ khởi nghiệp, mấy lần đi qua phòng 207, biết đây cũng có một phòng học trống, nếu xin dùng chắc cũng không khó.
Coi như không đồng ý, lén lút đánh một chiếc chìa khóa chắc cũng được.
Đang trong lúc tính toán, Tào Hinh Nguyệt từ chỗ rẽ ở lầu hai bước tới, nhìn mấy người đang đứng trước cửa có chút tò mò.
- Học đệ, các cậu làm gì ở đây thế? Những người này không phải sinh viên đúng chứ?
Giang Cần nở một nụ cười cao thâm bí hiểm:
- Là những khách hàng tới đưa tiền đấy.
- Cậu thật sự kiếm ra tiền rồi à?
Tào Hinh Nguyệt cảm thấy cực kỳ kinh ngạc hỏi.
- Học tỷ, cả ngày chị chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, ngay cả chuyện lớn ở trong trường chị cũng không quan tâm sao? Chuyện cuộc thi hoa khôi ngay cả cá dưới biển cũng biết rồi.
- Cuộc thi hoa khôi thì chị biết, những lượng truy cập không phải mới khó khăn nhất sao?
Giang Cần cũng không tiện giải thích cho cô, thế là đưa tay chỉ vào phòng số 207 nói:
- Căn phòng này có thể cho tôi mượn dùng không?
- 208 không đủ dùng sao?
- Chị xem, tôi chỉ có thể sắp xếp khách hàng ở ngoài hành lang, nhìn không ra thể thống gì cả, thế nào thì cũng phải làm một phòng tiếp khách mà đúng không?
Tào Hinh Nguyệt chép miệng:
- Thế này đi, chờ giáo sư Nghiêm quay lại, chị hỏi ý kiến ông ấy thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận