Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 669: Chúng ta đi trêu chọc các học muội đi ! (2)

Một nhóm là Trương Quảng Phát, Hà Thế Tân, Đỗ Tử Đằng ở ký túc xá sát vách, nhóm còn lại là Tùy Quân và Thiệu Thanh học trưởng năm nay năm ba.
Mấy người này đều là những cụ độc thân có tiếng của Học viện Tài chính, lý do bọn họ nổi tiếng không phải là vì bọn họ luôn độc thân, mà là chỉ cần ở đâu có nữ sinh xuất hiện thì ở đó có mặt của bọn họ, tán tỉnh 360 độ không phân biệt, chỉ cần không xấu, cơ bản gặp ai là yêu người đó.
Đạt được danh tiếng như vậy, bọn họ cơ bản đã mất đi quyền lựa chọn đối tượng trong trường, cho nên tân nữ sinh là cơ hội duy nhất của bọn họ, bởi vì học muội mới đến, cũng chưa nghe được tin đồn gì về bọn họ.
Lúc này đúng là thời gian giải lao của buổi huấn luyện, có mấy người hai tay trống trơn đang tìm người nói chuyện phiếm, những người trên mặt đều mang theo vẻ hèn mọn bỉ ổi như thế này, không cần mở miệng đều có thể khơi dậy sự cảnh giác vô hạn của các học muội, cho nên việc bọn họ không tìm được đối tượng là điều khá bình thường.
Tào Quảng Vũ vung tay:
- Đi, chúng ta ai thể hiện của người nấy, xem ai quét được QQ nhiều hơn, người thua phải khao một chầu!
- Thôi, tôi không tham gia đâu, chỉ làm nền cho các cậu mà thôi.
Giang Cần không có hứng thú làm cho người khác chú ý đến.
Tào Quảng Vũ quay đầu nhìn hắn nói:
- Lão Giang, được các học muội ngây ngô nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái thật sự rất sảng khoái, nếu cậu bỏ lỡ thì nhất định sẽ hối hận.
- Học muội khiêu dâm? Học muội khiêu dâm ở chỗ nào vậy?
- Giải thích, trong tiếng Trung, từ 'ngây ngô' đồng âm với khiêu dâm. Hết giải thích.
Giang Cần nhìn kỹ hơn, nhận ra các học muội đều đi giày vải quân đội, không hề gợi tình chút nào, cho nên hắn không có hứng thú xua tay, tìm chỗ râm mát ngồi xuống.
Lúc này Nhâm Tự Cường đã mất kiên nhẫn, hét lên ăn dưa hấu nào, có thể coi là một màn ra mắt chói lóa, khiến cho các học muội đang ngồi gần lũ lượt chạy đến.
- Tôi con mẹ nó, Giang ca đúng là chiêu chiêu số số.
Chu Siêu cảm thán.
- Siêu tử, đừng ngưỡng mộ Giang Cần, đó chỉ là thủ đoạn ti tiện, xem tôi biểu diễn như thế nào đây này!
Tào Quảng Vũ đeo kính râm, vẻ mặt kích động, sau đó vẻ mặt lạnh lùng cầm một miếng dưa hấu lên, đưa cho một học muội ngồi ở đằng sau.
Cảm giác của tìm đúng là rất chuẩn, lúc giơ tay nhấc chân đều như déjà vu ‘học trưởng bá đạo’, nhưng chỉ có mình y biết, bây giờ y đang bắt chước Giang Cần ở đợt huấn luyện quân sự năm ngoái.
Trương Quảng Phát và Tùy Quân không chịu yếu thế hơn, bọn họ ngồi trước đội hình tân sinh viên, dựa vào ‘chuyện kỳ thú ở đại học’ ‘học viện drama’ để thu hút sự chú ý của các học muội.
Có dưa hấu ăn, còn có thể nghe chuyện, không biết trong lòng có rung động hay không, nhưng niềm vui chắc chắn là có.
Khi có học muội nào đó phát ra âm thanh ‘woa’, ‘thật hay giả vậy’, ‘chuyện này không hợp lẽ thường’... Đám người Trương Quảng Phát và Tùy Quân cảm thấy ổn, hình tượng học trưởng hóm hỉnh đã thành.
Khi Tào Quảng Vũ bình tĩnh đưa miếng dưa hấu, nghe thấy tiếng ‘cảm ơn học trưởng’, ‘tại sao học trưởng không nói chuyện’, lão Tào cũng cảm thấy ổn, cuối cùng cũng tạo được hình tượng học trưởng bá đạo.
Kết quả khi mọi người đang cố gắng hết sức để viết ‘tôi rất có mị lực’ lên trên mặt, lúc này, một học muội có dáng vẻ ngọt ngào đột nhiên mở miệng.
- Học trưởng đeo kính râm ơi, anh có biết Giang Cần không?
Lời vừa nói ra, các vị bức vương trên thao trường lập tức im lặng, sau đó nhìn nhau, vẻ mặt bối rối.
Bọn họ tốn sức chín trâu hai hổ để thể hiện sự lợi hại, kết quả mấy người không nhớ tên bọn họ thì thôi, Giang Cần ở phía sau không nói một lời nào, ít xuất hiện và thậm chí hắn cũng không ngẩng đầu lên, thế mà sao các em lại biết tên của hắn?
Sau khi nghe được câu này, các học muội khác trong đội hình cũng nhịn không được mà xúm lại, lập tức xông lên đặt câu hỏi.
- Học trưởng Giang Cần có ở đây không?
- Nghe nói học trưởng Giang Cần biết phát sáng, có phải vậy không?
- Có thể gọi học trưởng Giang tới đây giúp chúng em không? Em muốn biết dáng vẻ của nam thần trông như thế nào.
Cả người Tào Quảng Vũ đều tê dại, đây mới là ngày thứ hai đi học, y có thể xác định lão Giang không có thời gian trang bức với các học muội, rốt cuộc là ai trang thay hắn?
Thế là sau khi tra hỏi cẩn thận, mấy vị bức vương cuối cùng cũng biết được sự thật.
Hóa ra ngày hôm qua, khi Tưởng Điềm vào lớp hướng dẫn đã bị các tân sinh viên hỏi cô có bạn trai chưa, kết quả Tưởng Điềm nói không có nhưng có một nam thần mà cô thầm mến, đó chính là Giang Cần.
Đến buổi sáng hôm nay, Tưởng Điềm chuẩn bị bài phát biểu để đến hội sinh viên tham dự tuyển cử nhiệm kỳ mới, người phụ trách quản lý bọn họ bị đổi thành Tống Tình Tình, và khi nhận được hỏi câu hỏi này, câu trả lời của cô ấy cũng giống như vậy.
Chị không có bạn trai, nhưng nam thần của chị là Giang Cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận