Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 626: Tối nay mình muốn ngủ ở đây (2)

- Không được tùy tiện nói ra câu này, một số chính nhân quân tử ngay thẳng sẽ rất khó chịu khi đi ngủ đấy.
Giang Cần lải nhải, sau đó cũng lấy một bộ quần áo thay sau khi tắm rồi đi vào nhà tắm, nhưng vừa cởi quần áo ra, hắn đã nhìn thấy một bộ quần áo lót hình chú hổ đáng yêu và một bộ viền ren trong giỏ quần áo bẩn.
Tiểu phú bà đúng là không chút phòng bị nào đối với hắn. Giang Cần hít sâu một hơi, bực tức tắm cho xong rồi đi tới sofa trong phòng khách.
Lúc này tiểu phú bà đã thay xong đồ ngủ, dùng ánh mắt dịu dàng dán mắt vào chiếc ti vi đang chiếu bộ phim Hoàng Châu cách cách, đôi chân trắng tuyết hơi đung đưa qua lại.
- Tiểu phú bà, mình biết phép thuật có thể biến trắng thành đen đấy, cậu có tin không?
- Giang Cần, cậu muốn lừa mình. - Phùng Nam Thư thông minh nói.
Giang Cần nghe vậy nhếch môi:
- Cậu không tin thì duỗi chân ra, mình chỉ cần 1 tiếng là làm được rồi. Nếu không làm được thì ngày mai mình sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu ăn.
Tiểu phú bà ngẫm nghĩ một lát rồi giơ chân để vào lòng hắn:
- Không được để đen quá đâu.
- Được rồi, cậu xem ti vi đi, 1 tiếng sau chúng ta cùng chứng kiến kỳ tích.
- Được.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn nghe lời bắt đầu xem ti vi cho đến tận 1 tiếng sau, cô nhìn chân của mình, ngón chân trắng nõn hơi cử động, đáy mắt tràn đầy sự khó hiểu:
- Giang Cần, nó vẫn màu trắng mà.
- Bị cậu phát hiện rồi, đúng là mình không làm được, ngày mai mình mua đồ ăn ngon cho cậu. - Giang Cần thản nhiên nói.
Phùng Nam Thư suy nghĩ một lát rồi phát hiện ra cô đã bị lừa, vậy là rầm rì tặng hắn một chưởng.
Giang Cần không khỏi tủm tỉm, thầm nghĩ cô gái ngốc nghếch này dễ bị dụ quá, đến cả mấy cái phép thuật này cũng tin.
Trải qua một ngày vất vả bôn ba, cộng thêm việc bị giám đốc của khách sạn Combona ngáng chân mất mấy tiếng đồng hồ, bây giờ Giang Cần chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Chiếc sofa thoải mái trong phòng khiến người ta gà gật muốn ngủ, nhưng nếu không lên giường ngủ thì ngày mai kiểu gì cũng vật vờ.
Giang Cần với tay lấy điều khiển:
- Được rồi đừng xem nữa, đi vào đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi chơi nữa.
- Nhưng mình không đi nổi nữa rồi. - Phùng Nam Thu đáng thương nói.
- Không phải cậu nói bản thân không mệt ư?
- Bây giờ mình hơi mệt, muốn được bế mới về được.
- Tiểu phú bà, mình phát hiện cậu đang luôn mấp mé thăm dò việc sinh con.
Phùng Nam Thư hơi há miệng ngây ngốc hồi lâu, lộ ra dáng vẻ chẳng hiểu mô tê gì cả.
Cùng lúc đó, Giang Cần cong lưng bế tiểu phú bà thơm thơm mềm mại đang ngồi trên sofa lên, cô cũng thuận tay ôm lấy cổ của Giang Cần, đôi mắt ngái ngủ lộ ra vẻ vô cùng bám người, không hề mang chút cảm giác lạnh lùng của bạch phú mỹ nào cả.
Sau khi đưa Phùng Nam Thư lên giường, hắn cũng quay người về phòng ngủ, vừa đặt đầu lên gối đã thiếp đi nhanh chóng.
Sáng sớm hôm sau, ánh dương rực rỡ xuyên qua cửa sổ ùa vào phòng, ngoài cửa là bầu trời xanh thăm thẳm không chút gợn mây.
Giang Cần tỉnh lại từ trong cơn mộng đẹp, duỗi người ngồi dậy, hắn lia mắt nhìn thì nhận ra tiểu phú bà mặc đồ ngủ đang nằm cuối giường của hắn, đôi chân thon dài cong lại ngủ một cách an nhiên.
Hắn có hơi sững sờ, sau đó rón ra rón rén bò ra, ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ yên tĩnh của cô hồi lâu, sau đó xuýt một tiếng hút lại dòng nước miếng vô tình chảy ra ngoài.
Phùng Nam Thư đúng là gan to bằng trời, đã biết lén lên giường luôn rồi, lại còn tự biết không cần học nữa phải không?
Giang Cần lặng lẽ xuống giường, ra phòng khách điên cuồng tập mười mấy bài tập cơ bụng, sau đó hắn chợt nghe thấy tiếng người gõ cửa bên ngoài, hắn đưa tay mở hé cửa mới biết đó là Ngụy Lan Lan.
- Ông chủ, xe limousine và hướng dẫn viên do khách sạn Combona cử tới đã đến rồi, mọi người không muốn ăn ở khách sạn nữa mà muốn ăn thử món ăn địa phương.
Giang Cần vuốt vuốt tóc nói:
- Được thôi, cô đi trước nói mọi người tập trung ở sảnh, tý nữa tôi sẽ xuống.
Ngụy Lan Lan gật đầu, sau đó chỉ sang phòng bên:
- Lúc nãy tôi gọi bà chủ mà không thấy tiếng động gì cả, chắc vẫn đang ngủ.
Đúng lúc đang nói chuyện, phía sau cửa chợt xuất hiện một gương mặt xinh đẹp trông hơi ngố, lờ đờ như kiểu vừa ngủ dậy, cô dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Ngụy Lan Lan, sau đó còn vẫy tay với cô ấy.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Ngụy Lan Lan bắt đầu né tránh ánh mắt:
- Xin… xin lỗi đã làm phiền, tôi đi trước đây ông chủ.
- Ơ, ánh mắt của cô là sao? Đừng có đi vội, tôi còn chưa kịp ngụy biện gì cả mà, chắc chắn cô hiểu nhầm cái gì rồi. - Giang Cần lập tức vẫy tay lại nhưng Ngụy Lan Lan đã chạy biến đi như một cơn gió.
Thấy cảnh này, ông chủ Giang quay đầu lại nhìn Phùng Nam Thư:
- Không phải cậu ngủ say trong phòng rồi sao? Sao tự nhiên lại tỉnh giấc rồi?
- Mình nghe thấy tiếng người con gái khác nên ra đây xem.
Phùng Nam Thư hùng hồn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận