Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 414: Ba giai đoạn quan trọng

Vu Toa Toa không hề đau lòng khi thấy hắn tuyệt tình như vậy, vì dù gì cũng là bố mẹ bỏ tiền thuê nhà mà, vừa nãy cô ả chỉ thuận miệng nhắc tới vì đang đà vui thôi.
Nhưng mà chắc chắn cái câu nam thần kia không phải là nói chơi.
Vì sao lại gọi Giang Cần là nam thần?
Không phải người đàn ông chất lượng cao duỗi tay là đồng hồ hàng hiệu, mở mồm là Grace.
Cũng không phải kiểu tự cho mình là lợi hại nhất, lạnh lùng cục súc với cả thế giới và chỉ ấm áp với mình em, nhưng thực tế lại chỉ là một đứa lông bông vô học trong tiểu thuyết trên mạng.
Nam thần chân chính là phải thành thạo mọi việc, khi cần hài hước thì hài hước không ai sánh bằng, khi cần khiêm tốn thì nhận số hai không ai dám số một, khi cần khoe ra thì mười trọc phú cũng không bằng, khi cần lạnh lùng thì còn lạnh hơn cả núi băng.
Hắn có thể chơi đùa trong mọi lĩnh vực, vừa có thể khiến bạn thấy hắn thành thục ổn trọng vừa thấy hắn trẻ con đáng yêu.
Nói là hoa hòe lòe thiên hạ cũng được, nói là cưỡi ngựa xem hoa cũng thế.
Nói tới cùng thì chỉ là loại khí chất bình tĩnh với tất cả mọi việc thôi.
Loại người này mặc vào âu phục chỉn chu là có thể dám tham gia vào những bữa tiệc rượu cao cấp, mà khi mặc quần xà lỏn áo ba lỗ thì cũng dám xỏ dép lê và rồi đi dạo trên phố.
Bởi người có nội tâm vững như đá chân chính chưa bao giờ dựa vào những thứ hư ảo để đạt được sự reo hò của người khác.
Ví dụ như Giang Cần bây giờ, không hề che giấu lòng yêu tiền của mình nhưng lại không hề khiến người ta thấy hắn tục tằn.
- Được rồi, đủ tiền rồi.
- Nam thần có muốn ở lại ôn chuyện với bạn cũ chút không?
- Không cần, thời gian của tôi đáng giá lắm đấy nhé.
Sau khi cất số tiền trinh đáng yêu đi, Giang Cần phất tay chào tạm biệt rồi xoay người đi xuống tầng.
Vu Toa Toa tiễn Giang Cần rồi mới trở lại phòng khách, thầm nghĩ chỉ có Giang Cần nói ra câu nói kia nghe mới thâm sâu nhiều tầng ý nghĩa thế thôi, chứ Tần Tử Ngang mà nói ra câu này thì có khác nào trẻ con mặc quần áo người lớn đâu, quá ư là buồn cười đi.
Người với người tóm lại là không giống nhau.
Cô ả đóng cửa lại, sau đó quay qua nhìn về phía Sở Ti Kỳ thì mới thấy, cô ấy vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn cửa, hai tay nắm chặt lại với nhau, đầu ngón tay trắng bệch.
Tuy không thể hoàn toàn đồng cảm nhưng Vu Toa Toa biết giờ chắc bạn thân của mình đã hối hận xanh ruột rồi.
- Quay đầu là đi luôn, đúng là người lạnh lùng vô tình mà. Nhưng mà cũng quá lợi hại đi, ở tuổi này mà đã có thể mua được nhà để cho thuê, hoạt động quán bar, xây dựng trang web tổ chức thi đấu, hợp tác bán hàng online nữa chứ.
- Nói chung là mắt nhìn người của chúng ta vẫn không bằng Phùng Nam Thư.
Sở Ti Kỳ mím chặt môi, sau khi yên lặng một lúc lâu thì cuối cùng cô vẫn quyết định im lặng luôn.
Thời gian nghỉ đông vẫn luôn ngắn ngủi như vậy, nhưng mà với Giang - lạnh lùng nhất Tế Châu - đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ - Cần đang vội vã mở rộng bản đồ đế quốc thương nghiệp của mình thì thời gian nghỉ đông của hắn ngắn hơn người khác rất rất nhiều, bởi vì hắn đã quyết định sẽ về trường trước hai ngày.
Nhưng làm gì có chuyện hắn về trường một mình, chẳng có ai nói chuyện trên đường đi cô đơn lắm, muốn khoe khoang có khi còn chẳng có người tung hứng cùng ấy chứ.
Vì vậy hắn đã gọi điện hẹn Quách Tử Hàng.
Gần đây cậu mập đen này ở nhà quá thoải mái nên còn đang không muốn về trường.
Nói không chừng loại hiện tượng này có quan hệ rất lớn với tình thương của mẹ bao la như biển Thái Bình.
Những đứa con xa xứ lâu ngày sau khi về nhà sẽ trải qua ba giai đoạn, giai đoạn đầu tiên là bố mẹ cực kỳ nhiệt tình, giai đoạn thứ hai là không bằng cả một con chó, giai đoạn thứ ba là lưu luyến không muốn chia tay.
Vậy nên trong mấy ngày nghỉ đông cuối cùng, Quách Tử Hàng lại trở thành con cưng trong nhà, kiểu dù có ham ăn biếng làm thì cũng không bị mắng ấy.
Y không coi trọng sự nghiệp như Giang Cần, dì ở ký túc xá cũng đi nghỉ lễ nên y cảm thấy giờ về trường cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế là y đề cử Dương Thụ An đi theo.
Giang Cần suy nghĩ một hồi thì thấy ý này cũng không tệ, vì vậy tới 13 tháng Giêng, Quách Tử Hàng và Dương An Thụ đồng thời nhận được tin nhắn giục mau đi về trường, không ai bị bỏ lại cả.
- Mẹ ơi con về trường đây!
- Con định về trước thật hả? Hình như trường học vẫn còn chưa khai giảng đâu, con về sớm như thế làm gì?
Giang Cần đem ba lô lên rồi cất chìa khóa và điện thoại vào trong túi:
- Con là Ngôi sao học tập mà, phải về trường học học trước để cho bọn họ hít khói chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận