Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 217: Đẩy thế nào?

Tay nghề của thợ sửa chữa trong trường rất nhanh nhẹn, vừa tháo khung cửa sổ vừa lầm bầm bản lề bị hỏng rồi.
Sau khi thay mới, cửa sổ đã khép lại được như bình thường. Giang Cần hài lòng gật đầu, thầm nghĩ mặc kệ về sau có ngủ ở đây hay không thì cuối cùng cũng không cần lo lắng bị muỗi đốt đầy người nữa.
Hoặc là vào ngày mưa bất thình lình nào đó, hắn dẫn tiểu phú bà vào trú mưa thì cũng không cần rúc trong cùng một tấm chăn.
Ơ?
Bỗng nhiên Giang Cần thu lại nụ cười, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Không cần cùng tiểu phú bà núp trong cùng một tấm chăn rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu?
Hắn không khỏi nhớ đến Phùng Nam Thư nhỏ bé rụt người ở bên cạnh mình, biểu cảm ngây ngốc, ánh mắt sáng ngời, tay túm chăn lông kéo đến cổ trắng nõn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trông ngoan ngoãn giống như mèo, hắn không khỏi nghiêm mặt lại.
- Khung cửa sổ của cơ sở khởi nghiệp đều là đồ cũ, đã hơi biến dạng, đổi bản lề mới cũng phải dùng cẩn thận, không nên đẩy mạnh quá, nếu không gió vẫn lọt vào." Thợ sửa chữa leo xuống thang và dặn dò một câu.
Giang Cần lấy lại tinh thần, thản nhiên mở miệng:
- Đẩy mạnh như nào?
- Là cầm tay nắm dùng sức đẩy ra.
Giang Cần cầm lấy tay nắm dùng sức đẩy một cái, thợ sửa chữa hơi sững sờ:
- Cuối cùng cậu muốn nó lành hay là muốn nó hư vậy?
- Tôi kiểm tra một chút thôi, quả nhiên rất chắc chắn. - Giang Cần vỗ tay, gật đầu như một nhân viên kiểm tra chất lượng chuyên nghiệp.
- Tôi sửa đương nhiên chắc chắn, còn cần kiểm tra sao? Mau ký giấy cho tôi, tôi hoàn thành công việc rồi.
Giang Cần ký giấy cho người thợ, sau đó cùng y ra khỏi phòng 207.
Lúc này, Đường Lâm và Hồng Nhan cũng đã kết thúc chuyến tham quan 208, chuẩn bị quay về văn phòng tổng.
- Sắp đến giờ ăn tối rồi, chúng tôi chuẩn bị đi căng tin, cậu có muốn đi cùng không?
Hồng Nhan vốn bị Đường Lâm kéo đi, nhưng vừa đi hai bước đã không nhịn được quay đầu lại hỏi.
Nghe được những lời này, Đường Lâm ở bên cạnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy cô và người bạn thân này chưa ở cạnh nhau lâu, nhưng cũng biết được phần nào cá tính của cô nàng này. Tất cả mọi người đều cho rằng cô khiêm tốn lịch sự, nhưng trên thực tế cô lại rất lạnh lùng.
Đối với cô, lịch sự chỉ là thủ đoạn để duy trì mối quan hệ, lạnh lùng mới là nội tâm của cô.
Cho nên Đường Lâm chưa từng nghe Hồng Nhan chủ động mời ai ăn cơm. Đương nhiên, câu trả lời của Giang Cần cũng làm cho cô rất bất ngờ.
- Hôm nay không được, buổi tối còn có một tiệc rượu. Để hai ngày nữa tôi xong việc đi, khi đó nghỉ khỏe ăn uống cũng ngon.
- Được, vậy chờ cậu xong việc.
Ánh mắt Đường Lâm càng thêm mờ mịt, cô nhìn Hồng Nhan một cái, lại nhịn không được nhìn thoáng qua Giang Cần, đầu óc mơ hồ.
Hồng Nhan chủ động mời một chàng trai đi ăn tối là chuyện rất thần kỳ, người được mời lại từ chối ăn tối với cô lại càng khiến người ta không thể tin nổi.
Không phải người này một ngày chạy đến văn phòng tổng ba lần sao?
Sao thời cơ đến, lại còn từ chối?
Quan trọng là bạn thân của mình, còn phải chờ hắn xong việc mới có cơ hội ăn cơm cùng nhau?
Đường Lâm không biết những lời này có mấy phần thật lòng, có mấy phần khách sáo, nhưng cô chưa từng nghe Hồng Nhan nói chuyện như vậy với người khác.
- Nhan Nhan, cậu thật sự muốn làm bà chủ hả? - Đường Lâm nghẹn hồi lâu mới thốt ra được một câu.
- Chỉ là ăn cơm tối với nhau thôi mà, sao lại thành bà chủ rồi? Vậy Giang Cần sẽ nhiều bà chủ lắm, có khi cả phòng 208 cũng không chứa nổi.
Đường Lâm bĩu môi:
- Lấy sắc đẹp như hoa của cậu, nếu cậu thật sự muốn làm thì chỉ cần một giây sẽ thành bà chủ 208, những người khác phải đứng sang một bên hết.
Hồng Nhan vươn tay giữ chặt cánh tay của bạn thân:
- Thật tốt khi còn tự tin.
- Mình ăn ngay nói thẳng, cậu là cô gái có nhan sắc đỉnh nhất mà mình từng gặp. Mình không tin trên đời có người có thể chống lại được lực hấp dẫn của cậu.
Lúc này Giang Cần đã đi xa rồi, cho nên không nghe được câu chuyện các cô đang nói.
Hắn lái xe từ cổng trường Lâm Đại đi thẳng đến trường Đại học Khoa học Kỹ thuật.
Bên Thịnh Thị đã vận chuyển bảng xếp hạng khổng lồ bằng PVC tới và đặt trước quán trà sữa. Nó đứng lặng dưới bóng đêm, trông cực kỳ đồ sộ.
Sau một lúc lâu, Phó Chủ nhiệm Phòng Chính trị và Giáo dục Trương Minh An cùng Chủ nhiệm Đoàn Thanh niên Hồ Mậu Lâm từ trong bóng đêm đi ra, chui vào Audi của Giang Cần, khi nhìn vào đài điều khiển trung tâm của xe thì nhịn không được mà chép miệng.
Sinh viên Đại học Lâm Xuyên cũng quá khoa trương, mới năm nhất đã lái xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận