Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1035: Tiền thưởng của sếp bà (2)

Ai ngờ ngay ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự đã tìm đến Giang Cần ở phòng bên cạnh, rồi từ đó dính lấy hắn mãi đến năm ba.
Mặc dù Giang Cần sau đó luôn nói họ chỉ là bạn tốt, khiến mọi người nghĩ hắn không muốn chịu trách nhiệm, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, trong ba năm qua, Giang Cần chỉ có mình Phùng Nam Thư là bạn tốt.
Đôi khi, giá trị của một danh từ được quyết định bởi số lượng, trong một lớp học bốn mươi người, có ba mươi người là học sinh giỏi, thì cái danh học sinh giỏi đó chẳng còn giá trị gì.
Vậy nên, duy nhất, còn quý giá hơn cả danh phận.
Hơn nữa, mặc dù Giang Cần luôn khẳng định họ chỉ là bạn tốt, nhưng mỗi lần xuất hiện luôn nắm tay Phùng Nam Thư, mỗi lần đều đưa cô về tận cửa ký túc xá mới quay về.
Hắn trong trường luôn được bao quanh bởi ánh hào quang, không ít cô gái đem lòng ngưỡng mộ hắn. Hành động này của hắn rõ ràng đã từ chối mọi khả năng với những cô gái khác.
Tình yêu chân thành, một tình yêu chân thành, mạnh mẽ, ổn định.
Lúc này, Giang Cần đang nằm dài trên bàn, mắt đăm đăm nhìn vào hàng mi của người bạn thân đã lâu, khóe miệng chảy ra một giọt nước.
Mẹ nó, vốn đã không thể tập trung học, bạn thân lại xuất hiện, quả thực như là dải phân cách giảm tốc trên con đường học vấn.
Còn Phùng Nam Thư thì mang theo vẻ mặt ngoan ngoãn, một tay đặt trong tay hắn, tay kia co vào trong ống tay áo, thi thoảng lại vươn ra hai ngón tay, nhẹ nhàng lật trang.
Cô viết ghi chú rất ngăn ngắn, chữ viết duyên dáng đẹp đẽ, nhưng thường xuyên xuất hiện tên của Giang Cần, mỗi lần viết lại là một hàng.
Đó là khi cô đang ghi chú mà bỗng nhiên lại nhớ về Giang Cần, cũng giống như là dải phân cách giảm tốc khi học, những hàng tên này chính là dấu vết của phanh giảm tốc...
"Ủa? Đó là cái gì vậy?"
Phùng Nam Thư nhìn Giang Cần với ánh mắt hơi mơ màng, khi lấy lại tinh thần, cô phát hiện trang mình vừa lật mở có một hình vẽ, để lộ một trái tim không phải loại bạn bè.
Trước tiên là tên của Giang Cần, sau đó là một trái tim màu đỏ, phía sau trái tim là tên của Phùng Nam Thư.
Dưới hình vẽ này còn có một hình vẽ khác, phía trước là hình một chú gấu chó lớn, phía sau có một trái tim, sau trái tim là ba chữ "tiểu phú bà".
Tiểu phú bà hốt hoảng một chút, hai tay vội vàng duỗi ra, che kín hai hình vẽ trên cuốn ghi chú.
"Không có gì cả."
"Mình đã thấy hết rồi, đừng cố giấu mình, cho mình xem lại." Giang Cần tỏ vẻ nghiêm túc.
Phùng Nam Thư đưa tay ra, vẻ mặt lạnh lùng: "Đó là Cao Văn Tuệ vẽ đấy."
Cao Văn Tuệ hỏi chấm?
Giang Cần nói, "Nhưng mình nhận ra chữ của cậu, " rồi hắn vươn tay nhéo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Tiểu phú bà phát ra tiếng a, chỉ vào trái tim vẽ trên giấy: "Chữ là do em viết, nhưng trái tim thì do Cao Văn Tuệ vẽ."
Giang Cần quay đầu nhìn Cao Văn Tuệ: "Thật sao?"
Bạn học Tiểu Cao ngồi thẳng lưng: "Ừ, đúng vậy, chính tôi vẽ đấy. Cậu xem, chữ được viết bằng mực đen, còn trái tim thì màu đỏ, rõ ràng là hai cây bút khác nhau."
"Có lý..."
Phùng Nam Thư ngẩng đầu, liếc nhìn Giang Cần rồi lại nhìn Cao Văn Tuệ, sau đó giả vờ tập trung học bài, trở nên ngoan ngoãn suốt cả tiết học.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Vương Hải Ny thu dọn sách vở, định đi đến căng tin ăn trưa, nhưng phát hiện Cao Văn Tuệ vẫn ngồi yên tại chỗ, có vẻ như đang mải mê suy nghĩ.
"Văn Tuệ, cậu sao vậy? Học xong rồi, đi ăn đi."
"Không sao, tớ chỉ đang nghĩ xem mình nên tiêu thưởng cuối năm của sếp bà thế nào cho hết."
Trong tuần cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi trở thành chủ đề chính tại đại học Lâm Xuyên.
Mọi người mỗi ngày đều cắp sách vở đi lại giữa các tòa nhà giảng dạy, căng tin và ký túc xá, sống một cuộc sống đều đặn, tuân theo một quy luật nhất định.
Theo chỉ đạo của Trương Bách Thanh, Giang Cần thật sự đã tỏ ra mình đang rất nghiêm túc làm bài.
Dù không biết làm, nhưng khí thế không thể thua!
Vì vậy, Giang Cần cầm bút, bắt đầu vô tư kẻ vẽ trên tờ đề, toàn bài kiểm tra đầy hình vẽ của ông Đinh già, trong lúc vẽ còn không ngừng nhăn mặt, miệng phát ra tiếng "úi úi", thật sự là nhập tâm tới mức tinh tế.
Ngay cả giám thị cũng toàn vẻ kinh ngạc, trong lòng tự hỏi không biết cậu nhóc này có thật sự biết làm không?
Ánh nắng trưa ấm áp, nắng ngoài cửa sổ chiếu vào lớp học, tạo nên một không gian khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt lại là có thể lạc vào thiên đường.
Giang Cần một tay chống cằm, một tay vô tư kẻ vẽ, đang vẽ đang vẽ, ánh mắt đột nhiên trở nên đờ đẫn.
Giang Cần, Hình trái tim với Phùng Nam Thư.
Chú gấu chó, Hình trái tim với Tiểu phú bà.
"Vãi lúa, thật là quái dị, tay mình có ý thức của riêng nó à."
Bạn cần đăng nhập để bình luận