Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 554: Sao cậu có thể kiềm chế không trang bức vậy? (1)

Đợi đến hậu kỳ lớn mạnh rồi, tích lũy đủ người dùng rồi, số lượng fan cũng đủ thì từ từ tẩy trắng, xoay người cắn lại một cái, không được làm ‘mát mẻ’!
- Ông chủ, bà chủ đến rồi.
Tô Nại bỗng nhiên bưng ly nước đi qua, nói khẽ một câu.
Lời vừa dứt, Giang Cần lập tức tắt diễn đàn, cầm biểu thống kê lên xem mấy lượt, sau đó hắn mới phát hiện bị chơi khăm rồi, tiểu phú bà hoàn toàn không xuất hiện.
- Tô Nại, gần đây cô có hơi láu cá nha?
Giang Cần cau mày nói.
Tô Nại đỡ lấy ly nước nóng nhịn không được lạnh lẽo cất tiếng:
- Đàn ông quả nhiên không có thứ gì tốt đẹp.
- Á à, nói vậy đúng không? Vậy bây giờ tôi thay đổi mật khẩu.
Giang Cần mở trang video nào đó ra, vừa muốn thay đổi mật khẩu thì phát hiện hội viên của mình đã hết hạn sáng nay rồi, hắn có chút nghi ngờ hỏi:
- Tô Nại, sao cô không nhắc tôi hội viên đã hết hạn rồi?
- Tôi cai rồi. - Khuôn mặt Tô Nại lạnh lẽo đáp.
- Vì sao?
- Bởi vì tối qua tôi đã xem một video, một cô bé vừa khóc vừa nói anh có thể quay, bởi vì em thật sự rất yêu anh, nhưng đừng cho người khác xem, được không? Nam sinh đó nói, bảo bối ngoan, đừng sợ.
Tô Nại nghiêm túc uống một ngụm nước nói:
- Không có ý nghĩa, thật sự không có ý nghĩa, bọn họ đang làm nhục tình yêu, tôi sẽ không xem nữa.
Giang Cần buông con chuột ra nói:
- Vậy tôi không gia hạn nữa.
- Ừ, đừng gia hạn nữa, chúng ta phải cùng nhau làm người tốt, bởi vì không có mua bán thì không có giết hại.
Ngồi ở đối diện, Đổng Văn Hào nghe thấy mà bối rối, nói thầm con mẹ nó đây là cái gì với cái gì, trang web mà bọn họ nói đến là trang web của chúng ta sao? Mình mới là người quản tổ nội dung, tại sao bọn họ đều nhìn thấy thứ mà mình không thấy được?
Ngay chính lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân loạt xoạc, giáo sư Nghiêm, Tào Hinh Nguyệt, Hồng Nhan và Đường Lâm đều đi vào.
Bọn họ quen đường mà đi vòng qua khu vực làm việc, sau đó nhanh chóng ngồi xuống vị trí từng ngồi hồi đông năm ngoái.
Lúc đi qua bàn ông chủ của Giang Cần, Hồng Nhan còn cầm một viên kẹo trái cây, bỏ lên trên bàn của Giang Cần.
- Các người... Đây là sao? - Giang Cần có hơi khó hiểu.
Giáo sư Nghiêm ngồi đối diện hắn mở rộng tờ báo ra nói:
- Trời nóng quá, tôi tuổi cao rồi, chịu không nổi.
Giang Cần ngẩng đầu nhìn điều hòa đang thổi gió, biểu cảm thay đổi vô cùng xuất sắc nói:
- Không phải chứ giáo sư Nghiêm, văn phòng tổng vụ của thầy cũng có điều hòa mà, còn cần qua ké chỗ của em?
Tào Hinh Nguyệt nhịn không được ho một cái nói:
- Tiền điện của văn phòng tổng vụ là do nhà trường chi trả, giáo sư Nghiêm không muốn mở nhiều, sợ mọi người cảm thấy ông ấy ham hưởng thụ. Nhưng mà chỗ các cậu không giống vậy, dù sao cũng mở điều hòa từ sáng đến tối, nhiều người thì phòng cũng không ảnh hưởng.
- A cái đậu, giáo sư Nghiêm ngài thật sự là có đức độ mà! - Giang Cần bị chấn động, thầm nói lão già này cũng quá triệt để đánh mất ranh giới cuối cùng rồi.
- Không cần nói những lời khách sáo đó, đây đều là chuyện tôi phải làm.
Giáo sư Nghiêm xua tay ngẩng đầu nói:
- Đúng rồi, dường như đài truyền hình Lâm Xuyên đã phát tin tức liên quan đến cậu, cậu nghĩ sao?
Giang Cần ngẩn người, vẻ mặt lại nghiêm túc trở lại nói:
- Em cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì tốt, giá trị thương hiệu hiện giờ của Multi-group vẫn chưa cao nhất, năng lực cạnh tranh quá thấp, một khi bị tư bản ra trận, em có thể phải ôm hận mà chết.
Giáo sư Nghiêm lôi chủ đề này ra vốn dĩ là vì để khuyên hắn làm việc nhẹ nhàng mềm mỏng, lại không nghĩ đến hắn sớm đã xem xét điểm này rồi, trong phút chốc ánh mắt của giáo sư bỗng nhiên nhìn không thấu.
Giới kinh doanh chính là chốn danh lợi, mà mười tám, mười chín tuổi chính là lứa tuổi dễ bị sự giàu có và danh tiếng mê hoặc.
Giống như những sinh viên trong trường vậy, trong tay có chút tiền là đã không biết phải khoe thế nào, thường sẽ nghĩ mời khách ăn cơm hoặc là mua điện thoại mới để khoe khoang một chút.
Càng đừng nói đi mở rộng quy mô kinh doanh giống như Giang Cần, đi trên đường hận không thể như bay trên mây.
Nhưng ông hoàn toàn không nghĩ Giang Cần lại giữ bình tĩnh đến như vậy, đừng nói không bị mê hoặc một chút nào, hắn thậm chí đã nhận ra được nguy cơ tiềm ẩn sau khi nổi tiếng.
Điều này không chỉ cần một tính cách trầm ổn, bởi vì cho dù là người trầm ổn đến đâu thì khi gặp phải thế giới danh lợi cũng sẽ bị say nắng, muốn nắm lấy cơ hội tốt này, thực ra càng cần có tầm nhìn xa hơn.
Đới với điều này, giáo sư Nghiêm chỉ có bình luận năm chữ, cậu ta thật đáng khen.
- Cậu có thể nghĩ như vậy là đúng, thị trường vốn rất thích nhắm vào những kẻ nổi trội, có thể giấu thì cần phải giấu đi.
- Vậy giáo sư, thầy cảm thấy em còn có thể giấu được không? - Giang Cần rót trà cho ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận