Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 516: Tình thế vô cùng khả quan (2)

Cửa hàng này được trang trí lại cùng lúc với văn phòng ở tầng trên cùng, hiện đã hoàn thiện và sẵn sàng kinh doanh bất cứ lúc nào.
Phòng Tiểu Tuyền cũng bị hắn điều từ Đại học Bách khoa đến đây, đảm nhiệm việc vận hành và đào tạo cho cửa hàng này. Hiện tại, cô đã trở thành quản lý thương hiệu và giảng viên đào tạo của Hỉ Điềm, mỗi tháng đều nhận được một phần hoa hồng từ các cửa hàng trà sữa mà cô quản lý.
Tuy tỷ lệ hoa hồng này không nhiều, nhưng doanh thu bán hàng lại cao nha, cho nên lương hàng tháng của cô rất khá.
Hồi tưởng lại thời điểm này năm ngoái, cô còn đang làm việc vặt, mỗi khi kết thúc một công việc tạm thời là phải cân nhắc số tiền còn lại có thể đủ sống trong bao lâu. So sánh với hiện tại, quả thực là cách biệt một trời một vực.
- Ông chủ, cậu đến rồi à?
- Ừ, chuẩn bị thế nào rồi?
- Đã có thể khai trương.
- Đã đọc mấy quyển sách lần trước tôi giới thiệu chưa?
Phòng Tiểu Tuyền gật gật đầu:
- Đang đọc, nhưng hơi khó hiểu.
Giang Cần mỉm cười:
- Không sao, tri thức là có tính trì trệ, sau này gặp vấn đề sẽ hiểu dần. Tương lai chúng ta muốn mở rộng Hỉ Điềm ra toàn quốc, cô phải học tập chăm chỉ, miễn cho theo không kịp bước chân.
- Được ông chủ, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.
- Được, vậy cô làm việc đi, chúng tôi lên lầu xem một chút.
Ngụy Lan Lan đi theo sau Giang Cần, không khỏi có chút tò mò:
- Ông chủ, cậu đề cử cho Tiểu Tuyền sách gì vậy?
Giang Cần nhấn nút thang máy:
- Một số cuốn sách về quản lý, diễn thuyết và kinh doanh, không phải là các tác phẩm nổi tiếng, chỉ là những cuốn sách cơ bản nhất.
- Tiểu Tuyền có thể xem hiểu không?
- Dù không hiểu cũng phải xem, muốn không bị thế giới này đào thải thì học hành là điều bắt buộc. Nhà tư bản am hiểu nhất là việc từ bỏ một người, tôi cũng muốn trở thành nhà tư bản, nhưng tôi không muốn từ bỏ bất kỳ một người nào. Tiểu Tuyền rất cố gắng, bà chủ các cô rất thích cô ấy, tôi không hy vọng cô ấy tụt lại phía sau.
Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh liếc nhau, như có điều suy nghĩ gật đầu.
Hai phút sau, ba người đi thang máy lên tầng trên cùng, đẩy ra cửa phòng làm việc và nhìn vào bên trong, bàn ghế mới đã được chuẩn bị đầy đủ, toàn bộ màu trắng tinh khôi, xung quanh còn chồng mấy chiếc hộp lớn chưa mở.
Trong hộp có máy in, máy điều hòa đứng, máy uống nước, máy tính, thậm chí còn có máy chạy bộ gia đình.
Đa phần các mặt hàng ở đây đều là hàng tồn kho của Vạn Chúng, mặc dù là mẫu mã cũ, nhưng chỗ tốt là tất cả đều là hàng mới, có thể coi là kiếm một món hời nhỏ.
- Văn phòng này… cảm giác nó so với 208 chúng ta còn tuyệt vời hơn.
Ngụy Lan Lan có chút ghen tị.
Giang Cần quay đầu nhìn cô một cái:
- Sau khi tốt nghiệp, cô có thể trực tiếp tới đây, giúp tôi làm quản lý hành chính, đến lúc đó chúng ta có thể sẽ có văn phòng lớn hơn.
Ánh mắt Ngụy Lan Lan lập tức sáng lên:
- Thật sao? Vậy thì tôi sẽ không đi nghiên cứu sinh nữa, ông chủ cậu nhất định phải giữ lời. Khi cậu tốt nghiệp, tôi vẫn sẽ làm thư ký cho cậu.
Điều kiện gia đình cô vốn không tốt, bằng không cũng không có khả năng trở thành thành viên nòng cốt của Câu lạc bộ Part-time Lâm Đại. Đối với chuyện thi nghiên cứu sinh, thực tế gia đình cô không hỗ trợ nhiều, họ càng hy vọng cô có thể tốt nghiệp và làm việc để giảm gánh nặng gia đình.
Giang Cần gật đầu:
- Cô có thể vừa làm việc vừa học cao học, thậm chí có thể sinh con trong thời gian rảnh rỗi, công ty sẽ chi trả cho cô. Tuy nhiên nếu chi trả, thì cô phải ký hợp đồng bán thân.
- Ông chủ, nếu cậu nói như vậy, tôi có thể bán thân cho cậu. - Ngụy Lan Lan nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.
- Vậy bán đi, dù sao bán cho tôi cũng tốt hơn bán cho người ngoài. Mỗi người ở 208 đều có giá trị riêng, chỉ cần chịu bán, tôi sẽ mua.
Đàm Thanh nghe xong lập tức giơ tay:
- Vậy tôi có thể không?
Giang Cần không chút do dự gật đầu:
- Những người đã tham gia vào việc khởi động dự án hoặc là các quản lý các trường học đều được. Trong thế kỷ 21, nhân tài là thứ quan trọng nhất, tôi thích mời chào nhân tài.
- Ông chủ, cậu đang khen chúng tôi là nhân tài à?
- Nếu không thì sao?
Trong lúc đang nói chuyện, Nhạc Trúc nhận được thông báo của lễ tân, lúc này cũng đã đi tới cửa văn phòng:
- Giang tổng đến sao không thông báo một tiếng?
Giang Cần nhếch miệng cười:
- Vạn Chúng đã sắp thành nhà của tôi rồi, nhắm mắt cũng có thể tìm được đường, không cần tiếp đãi nữa.
- Nói vậy cũng đúng…
- Nhưng đừng nói lại câu này với lão Hà, anh ta nghe xong chắc lại mắng tôi chó.
Nhạc Trúc cười trộm một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Người phỏng vấn đã đến, quản lý Bảo nhờ tôi tới mời cậu.
Giang Cần gật đầu:
- Lan Lan và Đàm Thanh cùng tới, trải nghiệm một buổi phỏng vấn thực sự.
- Oke ông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận