Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 355: Mềm không được thì cứng rắn ! (1)

Đám người 302 thu dọn sách giáo khoa và rời khỏi phòng học, tất cả đều trông rất vui vẻ phấn chấn.
Vừa tỉnh ngủ đã có cơm ăn, chuyện này quả thực thật quá khéo, ngay cả cảm giác áy náy khi lãng phí nửa ngày mà không có học được gì cũng đều biến mất tăm.
Nhất là Chu Siêu còn đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên có bữa cơm nện vào mặt, lại còn do người khác mời, giống như nằm mơ vậy, ai mà không hưng phấn cho được.
Nếu đầu óc trống trơn thì cứ để nó trống trơn đi, lấp đầy dạ dày trước rồi tính sau.
Không ăn cơm thì sức đâu mà học tập?
Mẹ nó Giang ca cũng thật trâu bò, ngay cả Trang Thần cũng muốn hắn ăn cơm, còn là dáng vẻ cầu xin hắn ăn, quả thực không hợp thói thường.
- Học tập thật sự rất mệt mỏi, cơm nước xong xuôi rồi về ngủ.
Giang Cần mặt không đỏ hơi thở không gấp thu dọn xong sách giáo khoa, vừa rời khỏi phòng học, điện thoại di động trong túi bắt đầu rung lên.
Hắn theo thói quen tiện tay đưa sách giáo khoa ra sau, như thể vô thức đưa tài liệu cho Ngụy Lan Lan, sau đó đưa tay móc điện thoại ra nghe máy, trong ống nghe lập tức truyền đến giọng nói của Lô Tuyết Mai.
- Ông chủ, bây giờ cậu đang ở đâu?
- Hả? Làm sao cô biết tôi đã cố gắng dành cả buổi chiều ở phòng tự học, đến bây giờ mới kết thúc.
Lô Tuyết Mai sửng sốt một chút, sau đó hạ giọng xuống một chút:
- Cậu mà cũng dám nói dối không hợp thói thường như thế hả, chẳng lẽ bà chủ đang bên cạnh cậu sao?
Giang Cần rất là bất mãn đối với phản ứng này của cô:
- Chẳng lẽ tôi không xứng đến phòng tự học để học tập sao? Có chuyện gì mau nói, đừng quấy rầy thời gian học tập quý giá của tôi.
- Là như vậy, lô quà chúng ta đặt trước đã đến rồi. - Giọng của Lô Tuyết Mai rất nghiêm túc.
- Quà gì?
- Chính là lịch để bàn, lịch treo tường, dù che mưa, lót cốc gì đó, cậu không nhớ sao?
Giang Cần ồ một tiếng, đột nhiên nhớ tới vấn đề này:
- Vừa rồi não của tôi bị tri thức chiếm giữ, trong lúc nhất thời chưa hoán đổi lại, cô đã kiểm tra đồ chưa? Chất lượng thế nào?
Lô Tuyết Mai ừ một tiếng:
- Tôi đã kiểm tra rồi, một số sản phẩm bị lỗi đã được chọn ra, tôi làm việc cậu cứ yên tâm.
- Được rồi. Chọn hai bộ ra, giúp tôi chuyển phát nhanh cho chủ nhiệm Tôn của Đại học Bách khoa và chủ nhiệm Lý của Đại học Sư phạm trước đã.
- Được, ông chủ.
Giang Cần đã đặt mua một lô quà tặng cho dịp Giáng sinh cuối năm, bao gồm lịch bàn, lịch treo tường, đế lót ly, ô và bật lửa, tất cả đều là những thứ có thể tiện tay sử dụng, phía trên in logo của Hỉ Điềm, Zhihu và Multi-group, còn có hình ảnh quảng cáo của họ nữa.
Hắn làm vậy không vì gì khác ngoài xoát cảm giác tồn tại.
Ví dụ như Tôn Xuân Minh của Đại học Bách khoa, Lý Hoa của Đại học Sư phạm, đây đều là những người dẫn đường có thể dùng được trong giai đoạn quảng bá sau này.
Lần trước, khi bọn họ đến tham quan học tập, Giang Cần đã gây ấn tượng với họ bằng đầu óc thông minh của mình, nhưng sau một thời gian dài, hắn sợ rằng nếu còn cứ như thế thì bọn họ sẽ quên hắn sạch sẽ không còn một mống.
Gửi lịch bàn, lịch treo tường qua đó, để ngày bình thường bọn họ không có việc gì làm sẽ nhìn thêm vài lần, xoát đủ cảm giác gần gũi cho dù không ở gần.
Cho dù không dùng đến lịch bàn hay lịch treo tường thì vẫn luôn có thể dùng đến lót cốc và dù che mưa, coi như không cần đến lót cốc và dù che mưa thì cũng có thể dùng đến cái bật lửa.
Hắn nhớ kỹ Tôn Xuân Minh và Lý Hoa đều là người nghiện thuốc, mặc dù họ không hút thuốc khi dẫn đoàn nghiên cứu, nhưng ngón trỏ bị ám vàng sẽ không lừa được người.
Cái này chính là chi tiết.
Sau khi dặn dò mọi việc xong, Giang Cần vừa định tắt điện thoại, sau đó lại nghĩ tới một chuyện.
- Đúng rồi, Tuyết Mai, còn một chuyện nữa. Cô giúp tôi đặt một đơn hàng ở bên Thịnh Thị, làm hai cái bảng hiệu đứng, tôi sẽ gửi cho cô nội dung cụ thể bằng tin nhắn sau.
- Được.
- Tốt nhất đêm nay phải hoàn tất để Thịnh Thị đẩy nhanh quá trình sản xuất, hai ngày sau tôi nhất định phải có nó. - Giang Cần không nhịn được bổ sung một câu.
Lô Tuyết Mai hơi ngạc nhiên:
- Gấp gáp như vậy, tôi sợ bọn họ không làm được.
- Không được thì trả thêm tiền, tôi không tin có chuyện không thể làm bằng tiền. Tóm lại chuyện này rất quan trọng, chúng ta phải đảm bảo thời gian, không cần gửi biển quảng cáo đến trường, cứ gửi thẳng đến khách sạn quốc tế Long Khải, cô nhớ liên lạc trước với lễ tân của bọn họ.
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho giám đốc nhà máy ngay.
Giang Cần cúp điện thoại, phát hiện những người xung quanh đang nhìn mình, giống như đang lẳng lặng chờ cuộc gọi của hắn kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận