Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 718: Đi tiễn chú Giang đi ! (1)

Tất nhiên chuyện này cũng có lợi cho Giang Cần, khi những nhãn hiệu của Lâm Xuyên được vươn ra ngoài, việc quảng bá sau này của Multi-group sẽ có thêm một lối vào giống như đường cao tốc, cũng sẽ có thêm vô số trụ đỡ.
- Giang tổng, tôi kính riêng cậu một ly!
- Lưu tổng khách sáo quá.
- Giang tổng, tôi cũng kính riêng cậu một ly.
- Khang tổng cũng khách sáo quá.
Giang Cần uống hai ly rượu rồi lè nhè kêu rượu nặng quá, xua tay giả say để đánh tan suy nghĩ mời rượu của người kế tiếp.
Bởi vì đối với người làm ăn, tửu lượng và vốn liếng của bản thân đều không thể để người khác biết rõ quá sớm.
Đây là một đất nước tôn sùng văn hóa tiệc rượu, chẳng biết tên khốn nào đã đề ra quy tắc này, cứ bàn chuyện làm ăn là phải uống rượu, mà đã uống là phải uống say mèm mới đủ thành ý, bởi vậy tửu lượng cũng được coi là một vốn liếng của bản thân.
Hắn là một sinh viên, không biết uống rượu cũng là chuyện thường tình.
Cùng lúc đó, bốn người ngồi sau trừ Diệp Tử Thanh ra thì ba người còn lại đều đang ngây ngẩn cả người.
Qua nội dung cuộc nói chuyện lúc nãy, bọn họ đều đã hiểu sơ một số vấn đề, hình như những ông chủ này đều đang dựa vào Giang Cần để kiếm tiền, bọn họ đều chờ Giang Cần chỉ đâu đánh đó để kiếm miếng ăn.
Nghĩ tới đây, Lưu Nhân bắt đầu đứng ngồi không yên, nhất là khi nhớ tới cảnh tượng hồi nãy cô vừa gọi hắn là em trai, còn tự xưng là chị rồi dạy bảo hắn phải chăm chỉ học tập, đúng là vừa lúng túng vừa hoảng sợ.
Việc trưởng thành hay không cũng không dựa vào việc bản thân trông có lớn tuổi hay không, mà phải xem khí chất và phong thái ra sao. Giống như vẻ điềm tĩnh và khí phách của Giang Cần chẳng hạn, bọn họ cảm thấy cho dù có muốn bắt chước cũng không bắt chước nổi.
Trong trạng thái tâm lý này, Lưu Nhân thực sự cảm thấy bản thân nhỏ bé hơn rất nhiều, từ một người chị lớn thấu đời trở thành cô cháu gái tính khí nhỏ nhen. Thậm chí chữ “chú” ban đầu còn ngại miệng mà dường như bây giờ cô đã có thể gọi một cách dễ dàng hơn nhiều.
Thực ra tâm trạng của Diệp Tử Khanh cũng đang hơi phức tạp, cảm giác đối lập lại càng trở nên lớn hơn.
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì cô đã tham gia rất nhiều tiệc rượu, bầu không khí của nó cô đã không còn xa lạ gì nữa, nhưng lần nào cô đi những bữa tiệc xã giao như vậy cũng là trong tâm thế bị động, hoặc là bị người khác dẫn đi uống hoặc là đón lời tiếp chuyện người khác.
Cô cũng từng muốn thay đổi, muốn làm chủ nhịp điệu của tiệc rượu bằng phong cách của mình, nhưng chuyện này quá khó khăn.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ điềm tĩnh của Giang Cần lúc này đây, cô liền thấy ngoại trừ năng lực ra thì dường như cô còn yếu kém ở nhiều mặt khác nữa.
- Được rồi các vị sếp lớn, hôm nay tới đây thôi, đợi sau khi những thương hiệu này bước đầu thành công rồi ta lại cùng nhau chè chén cũng chưa muộn.
- Giang tổng phải đi rồi sao?
Giang Cần đứng dậy gật đầu:
- Các vị tiếp tục uống đi, tôi xin phép đi trước.
Tất cả các ông chủ đều lập tức đứng dậy tiễn hắn, nhưng lại bị hắn ngăn lại:
- Thực sự không cần tiễn đâu, mọi người cứ tiếp tục bàn chuyện sau này đi.
Lưu Hỉ Lượng lập tức quay lại nhìn con gái của mình:
- Nhân Nhân, đi tiễn chú Giang đi!
- Hả? Dạ… dạ.
Lưu Nhân cầm túi, đi theo Giang Cần ra ngoài, nhưng cô cũng chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết nên gọi ra sao, vậy là bất giác đi theo, gương mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Nhìn thấy Lưu Nhân ra ngoài, nhóm Diệp Tử Khanh cũng chẳng ở lại làm gì nữa, vậy là cùng Lưu Nhân tiễn hắn ra cửa.
- Đàn em, cậu về kiểu gì?
Giang Cần nghe xong không khỏi nhìn điện thoại.
Tiểu phú bà lại nhắn tin cho hắn, nói hắn hãy ngoan ngoãn chờ ở đó, cô sẽ tới đón hắn. Cô gái này càng ngày càng bướng bỉnh, rất thích bắt chước giọng điệu của hắn.
Nhưng Giang Cần cân nhắc, cảm thấy không ổn lắm.
Bởi vì tiểu phú bà đón hắn xong thì kiểu gì cũng đi hú hí với nhau, huống hồ hôm nay hắn đã biết cô gái này luôn tò mò về chiếc điện thoại dự phòng kia.
Cô gái băng giá thích đùa với lửa thì cũng không thể đưa bật lửa cho cô được.
- Tôi lái xe tới.
Giang Cần chỉ về phía chiếc xe Audi đối diện:
- Nhưng tôi đã uống rượu rồi nên không lái xe được. Thân là ngôi sao học tập kiêm doanh nhân trẻ của Đại học Lâm Xuyên, và cũng là người dẫn đầu của hiệp hội thương gia Lâm Xuyên, tôi sẽ phải làm gương tuân thủ pháp luật, vì vậy tôi sẽ đi taxi về.
Lúc này Lưu Nhân mới thử mở lời:
- Hay là chúng tôi đưa cậu về nhà nhé?
- Xe của mọi người ở đâu? Có xa không?
Nghe xong câu này, Chương Phong không nhịn được lấy chìa khóa xe ra ấn nút, đèn của chiếc xe Ferrari màu đỏ đối diện lập tức lóe sáng hai lần, chiếc xe hình dáng thon dài này trông có vẻ rất ngầu.
Phú nhị đại đúng đỉnh, Giang Cần không khỏi chép miệng:
- Thật đáng ngưỡng con mẹ nó mộ.
- Cũng chẳng phải là loại xe gì tốt lắm, chưa tới 3 triệu nữa, cậu mua không? Tôi có đứa bạn bán xe có thể giới thiệu cho cậu. - Giọng điệu của Chương Phong bình thản, đúng là rất có dáng dấp của một phú nhị đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận