Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 745: Người con rể này cũng được đấy chứ (3)

- Giang Cần, cậu cười khờ gì đấy? - Hà Ích Quân đột nhiên mở miệng.
Giang Cần bừng tỉnh, đưa ly rượu qua cụng ly với y:
- Hà tổng, chuyện của Vạn Chúng nhờ anh nhé, làm cho tốt vào.
Hà Ích Quân ngẩn người, cảm thấy câu này có chỗ nào đó rất kỳ lạ.
Giang Cần đúng là cổ đông của tập đoàn Vạn Chúng, nhưng y mới là người chiếm cổ phần lớn nhất, vậy mà lời hắn nói như kiểu hắn mới là chủ nhân của Vạn Chúng ấy nhỉ?
Cùng lúc ấy, trên đường từ khách sạn Khải Tân về trang viên Xà Sơn, Tần Tịnh Thu lấy điện thoại ra gọi cho chồng bà là Phùng Thế Hoa, kể cho ông về chuyện đã gặp Giang Cần ngày hôm nay.
- Cậu ta… là một cậu chàng không tồi, trên người mang một vẻ chính trực, lời nói hay việc làm đều rất ôn tồn. Việc đáng khen nhất là gia cảnh nhà cậu ta khá tốt nhưng lại không hề kiêu ngạo, ngược lại rất lễ phép, thậm chí có thể nói là khiêm tốn. Em nhận thấy được sự chân thành của cậu ta.
Phùng Thế Hoa nghe xong thì ngẩn người:
- Điều này khác hoàn toàn với miêu tả về cậu ta trong báo cáo, tróng đó viết cậu ta thủ đoạn vô biên, luôn cố gắng tiếp thị mọi lúc mọi nơi. Có phải em lại sa vào thân phận mẹ vợ nữa không đó?
Tần Tịnh Thu thở dài một tiếng:
- Em nói rồi, nhìn sự việc qua con mắt của người khác không đúng đâu. Sau này mình ít sử dụng công ty điều tra thôi.
- Em chắc chắn mình không dùng thân phận mẹ vợ để nhìn con rể, càng nhìn càng thấy ưng, cho nên mới đánh giá cao như vậy chứ?
- Không phải đâu. Ấy nhưng mà, anh nói vậy làm em nhớ ra, Giang Cần nó vốn không biết em là ai, vậy mà cậu ta lại nói có cảm giác em giống người lớn trong nhà. Anh nói xem những chuyện này có phải được âm thầm định sẵn rồi đúng không nhỉ?
Phùng Thế Hoa bật máy tính, nhấp mở tài liệu liên quan tới Giang Cần, xem hắn mua cửa hàng trà sữa để tự lăng xê phí quảng cáo, sau đó lợi dụng duangduangduang để điên cuồng tiếp thị địa phương, lại còn chèn quảng cáo vào các video ngắn, sau khi phát xong quảng cáo còn kêu mọi người nghiêm cấm các nội dung khiêu dâm, cờ bạc và ma túy, đồng thời giữ gìn sức khỏe thể chất và tinh thần. Đây làm sao có thể gọi là đàng hoàng được?
Lẽ nào một người trong công việc và trong cư xử thường ngày thực sự có thể khác nhau đến mức này sao?
Theo thời gian trôi đi, tiệc rượu cũng dần đến hồi kết, vì quan hệ giữa tiểu phú bà và Tần Tịnh Thu nên nguyên cả bữa tiệc Giang Cần không dám làm này làm kia tí nào, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên bàn tiệc nạp một bụng thức ăn.
Rượu và thức ăn ở khách sạn Khải Tân cũng khá ngon, bên trong hương vị tạm ổn và trang trí công phu là một giá tiền đắt đến bất ngờ.
Đây là đặc điểm của những bữa tiệc chiêu đãi kinh doanh, chưa chắc món đó ngon tới mức nào nhưng chắc chắn phải trông tinh tế đẹp đẽ, nhất định phải cực kỳ đắt tiền, cực kỳ phô trương.
Vì sự phô trương ấy đại biểu cho mặt mũi, cho tôn trọng nên sự ngon miệng của món ăn đã không còn quan trọng, dù sao thì chúng ta cũng đã tiêu tiền đúng chỗ rồi.
Giang Cần gắp một miếng hải sâm bỏ vào trong miệng thì bỗng bị hấp dẫn bởi mấy con tôm đỏ trực trước mặt.
Hình như tên nhóc này là diễn viên lâu năm thì phải, món ngon nhất trong tiệc rượu hôm trước cũng là nó, đừng nhìn nó không nhúc nhích gì mà coi thường, cả người nó đều đang diễn đấy, còn chuyên nghiệp hơn chỗ tên nhóc ở bàn bên kia nhiều.
Sau khi ăn uống no say xong, ông chủ Giang lau miệng nho nhã, khi ngẩng đầu thì thấy Tần Tịnh Thu đã rời khỏi từ lúc nào rồi, đến lúc ấy hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mẹ nó giả vờ nho nhã còn mệt hơn giả vờ như mình rất oai nhiều.
Nhưng thật ra có rất nhiều người đều phải trải qua cảm giác này, ví dụ như được người yêu đưa về gặp bố mẹ người yêu chẳng hạn, đều phải trải qua mà thôi.
Giang Cần hạ đũa xuống chuẩn bị rời khỏi nhưng hắn còn chưa đi ra được hành lang thì đã bị Hà Ích Quân đuổi theo gọi lại.
- Giang tổng, Tần tổng lại sắp xếp thêm một tiết mục gặp mặt ở đại sảnh vào tám giờ tối nay đấy, cậu về ngủ một giấc rồi xuống đi cùng chúng tôi nhé.
Giang Cần hơi sửng sốt:
- Tần Chí Hoàn bảo anh tới gọi tôi hả?
Hà Ích Quân hạ volume xuống:
- Tôi phát hiện Tần tổng thật sự có thành kiến với cậu, lần này mãi không đề cập tới cậu nên tôi mới nhanh nhạy đi nói với cậu một tiếng trước đây này.
Giang Cần nhìn y với vẻ chính nghĩa lẫm liệt:
- Cảm ơn sự nhanh nhạy của Hà tổng nhưng mà xin anh đừng dùng sự dơ bẩn của thế tục làm ô nhiễm linh hồn cao thượng của tôi.
- Cậu không đi à? - Hà Ích Quân kinh ngạc không thôi.
- Tôi đã từng nói tôi muốn đi chưa? Đi chỗ đó có gì tốt chứ, tôi muốn rửa chân thì tự rửa cũng được mà, chậu ngâm chân khách sạn Khải Tân cung cấp còn có chế độ mát xa nữa, độ thoải mái không kém gì chỗ anh nói đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận