Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 654: Bạn tốt giống như chồng? (2)

Giang Cần rùng mình trước những ý tưởng hiện lên trong đầu.
May mà Phùng Nam Thư vẫn đang ngây ngốc, không nhận ra nội tâm chân thật của hắn, bị chính mình lừa vẫn còn đang ngây ngốc, còn tưởng rằng đó là tình bạn trong sáng, không muốn nghĩ lệch chút nào.
Giang Cần ôm lấy Phùng Nam Thư, trước sau cọ xát một chút, hắn phát hiện tim mình bắt đầu đập loạn xạ, vẻ mặt không khỏi trở nên nghiêm túc.
Bây giờ hắn đã vô cùng chắc chắn rằng xi măng trong tim hắn đã không còn từ lâu, bây giờ chỉ còn lại tính cách kiêu hãnh không chịu phá vỡ vẫn còn kiên cường đứng thẳng trước gió, vẫn luôn cho mối quan hệ vững chắc giữa hai người trong phạm vi tình bạn, không có vượt quá giới hạn chút nào!
Đây chắc chắn không phải là điều mà một người đàn ông bình thường có thể làm được, chỉ có những chính nhân quân tử kiêu hãnh và ngạo cốt mới có thể làm được.
- Giang Cần, bạn nữ đằng kia đang làm gì vậy?
Giang Cần nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn sang:
- Hình như là đang ăn điện thoại, thật bẩn thỉu, đừng nhìn.
Phùng Nam Thư: ?
Ngồi trong rừng phong được một tiếng, vì là ban đêm nên muỗi càng ngày càng nhiều, thường xuyên có tiếng vo ve bay đến bay lui.
Mặc dù tiểu phú bà không nói nhưng lần nào cũng không nhịn được mà muốn đập muỗi, lúc thì là đôi chân thon dài, lúc thì là cánh tay màu xanh ngọc, khi cô khẽ động như vậy, Giang Cần không nhịn được mà xoay người, vấn đề chính hắn là một người trẻ trung và mạnh mẽ, vẻ mặt tiểu phú bà mơ hồ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Có một điều mà người trùng sinh phải thừa nhận, cho dù linh hồn đã bốn mươi tuổi nhưng thân thể thực sự còn quá trẻ, đây thực sự không phải là chuyện tốt.
Giang Cần kéo người tốt của mình xuống, hắn quấn chiếc áo khoác "đặc biệt" mang theo lên, hô một câu đi thôi, rồi dẫn Phùng Nam Thư rời khỏi rừng phong, một vùng trũng đạo đức khác.
Trước giờ khai giảng chính thức, trước quảng trường tụ tập rất nhiều người, nhìn xung quanh mới thấy nơi đây rất náo nhiệt, giống như tham dự hội chợ Tết Nguyên đán vậy. Lúc này, quán trà sữa Hỉ Điềm cũng đã mở cửa buôn bán, áp phích hạ giá chào mừng tân sinh viên nhập học được treo từ rất sớm.
Cao Văn Tuệ đang pha trà sữa trong cửa hàng, vừa nhìn thấy Giang Cần và Phùng Nam Thư, cô lập tức hưng phấn:
- Nam Thư, đã lâu không gặp, cậu có nhớ tớ không?
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn gật đầu:
- Có nhớ.
Giang Cần nghe thấy thì lập tức vui vẻ:
- Cô ấy nhất định không nhớ đến cậu, bởi vì khi nhớ ai cô ấy thường làm ra vẻ mặt như muốn khóc.
- Sao cậu lại biết rõ như vậy? Cô ấy thường xuyên nhớ cậu sao?
Giang Cần im lặng một lúc rồi giơ ngón tay cái lên:
- Giỏi nha… Văn Tuệ, còn chưa khai giảng mà cậu đã tiêu hết tiền lương từ giờ đến năm 3 đại học rồi, tôi buồn thay cho cậu.
Trong lòng Cao Văn Tuệ tức giận, càng lúc càng ác:
- Nếu như cậu có bản lĩnh thì trừ đến số âm luôn đi, sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ nợ nần chồng chất, chỉ có thể đến nhà của cậu làm bảo mẫu để trả nợ, ngày nào cũng làm việc đến kiệt sức để dọn dẹp nhà cửa cho các người, lại còn phải vất vả chăm con cho các người!
Phùng Nam Thư hù dọa nói:
- Giang Cần, Văn Tuệ đang khiêu khích cậu đó, cô ấy cho rằng cậu không dám.
- Thôi đi, hai người đừng có mà tinh vi tinh tướng, tôi đứng ở Tế Châu cũng có thể nghe thấy hai người đang bàn kế hoạch, muốn ở nhà tôi, ăn đồ của tôi phải không? Làm như tôi là kẻ ngốc vậy, tôi thông minh hơn hai người nhiều.
Cao Văn Tuệ và Phùng Nam Thư nhìn nhau, ý thức mình không lừa gạt thành công, chỉ là cảm thấy vô vị:
- Nam Thư, sao tớ cảm thấy cậu có hơi mập lên vậy?
- Mẹ Giang Cần nấu đồ ăn rất ngon.
- Cậu thật sự ăn cơm ở nhà Giang Cần mỗi ngày sao?
Phùng Nam Thư vừa nghe thấy câu hỏi này thì có chút vui vẻ:
- Mẹ của Giang Cần có chút thích tớ, tớ cũng rất thích dì ấy.
Nghe thấy câu này, Cao Văn Tuệ cảm thấy bệnh tụt huyết áp của mình đã được chữa khỏi, cô lập tức chia sẻ tin tức tốt này trên nhóm QQ đẩy thuyền.
Ta nói mà, chỗ nào có phong tục không hợp lẽ thường như vậy, còn có thể đưa bạn tốt về nhà ở? Bây giờ mới chỉ năm thứ nhất mà hai người bọn họ đã làm xong mọi việc cần phải làm sau khi đính hôn. Vậy năm hai đại học hai người còn muốn làm gì? Chậc chậc, người chưa có bạn trai còn không dám nghĩ tới.
Giống như Phạm Thục Linh và Vương Hải Ny, hai người họ đều cảm thấy cặp đôi này chậm rãi một cách đáng ngạc nhiên, nhưng đối với người yêu đập đường như Tuệ Tuệ Tử thì lại khác, cô cảm thấy mối quan hệ của họ đang tiến triển như ngồi trên tên lửa.
Giang Cần đột nhiên gõ lên bàn, cắt ngang lời nói của Cao Văn Tuệ và hỏi:
- Cô viết cái đó thế nào rồi?
- Đang tích chương, tôi đã viết đến chương 18, nhưng người của các cậu gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đừng xuất bản cùng một lúc, tiền kỳ đăng từng chương một để hấp dẫn lưu lượng, đợi sau khi tựu trường mới tăng dần lên, phối hợp với hoạt động tiếp thị địa phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận