Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 344: Càng ngày tiểu phú bà càng nổi loạn (2)

Vương Hải Ny là người thứ hai trong ký túc xá có gấu đẹp trai, tốc độ chỉ xếp sau cô mà thôi.
Đêm Giáng sinh mà, đương nhiên Vương Hải Ny sẽ ra ngoài chơi với gấu nhà mình rồi.
Vậy nên cô ấy đã vẽ mi vẽ mắt cả chiều trong ký túc xá, trang điểm khiến bản thân trông vừa tinh xảo vừa ưu nhã.
Cảnh tượng này khiến tiểu phú bà cũng nóng lòng muốn thử.
Cô không biết trang điểm mà cũng không hiểu gì về trang điểm, các chị em trong ký túc xá cũng ít trang điểm, nhưng sau khi thấy hiệu quả trang điểm của Vương Hải Ny cô thật sự rất khó để không kinh ngạc.
Phụ nữ mà, dù có ngốc hay không thì cũng là sinh vật cực kỳ yêu cái đẹp.
Cao Văn Tuệ không ngoại lệ, mà đúng là cũng có vài kiến thức thật, cô liếc qua một cái là đã biết tiểu phú bà muốn thử cho Giang Cần xem rồi, vì vậy cô đã chọn cho cô một thỏi son, màu son đó rất gần với màu môi tự nhiên của Phùng Nam Thư, rất nhẹ, rất nhạt, rất nhu.
Nhưng mà mị lực vô hạn.
Lúc đầu Giang Cần còn thấy kỳ quái, thầm nghĩ sao đêm nay cái miệng nhỏ của Phùng Nam Thư lại mê người đến vậy, làm người ta phát điên, muốn mút thử một ngụm.
Hắn còn tưởng là bản thân tha hóa, nhưng không ngờ là Tiểu Cao giở trò đằng sau.
May thật, may là Cao Văn Tuệ bị mình kéo vào Hỉ Điềm, nếu phần tử khủng bố đó mà lang thang bên ngoài thì đúng là mối nguy lớn với sự an toàn của hắn.
Chẳng bao lâu bộ phim dài hai tiếng đã kết thúc, đến khi lời cảm ơn cuối phim cũng đã chiếu xong, phần mềm tự động trở về màn hình đen khiến căn phòng tối đen như mực.
- Giang Cần, bộ tiếp theo bộ tiếp theo.
Giọng nói của Phùng Nam Thư vang lên trong bóng đêm.
- Một tiếng nữa là ký túc xá đóng cửa rồi đó, cậu định đi đâu ngủ?
Giang Cần không dám xem tiếp.
- Mình muốn cùng cậu ở đây xuyên đêm luôn.
Phùng Nam Thư cuộn tròn người thành một quả cầu, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
- Nhưng mà… Thanh máu của mình không đủ rồi.
Giang Cần duỗi tay di chuyển chuột, sau khi chọn hồi lâu cuối cùng cũng mở “Mưu cầu hạnh phúc”.
Bộ điện ảnh này cũng là một bộ phim kinh điển dù thời gian ra mắt chưa lâu, bản lậu của nó vô cùng nổi tiếng ở thiên đường điện ảnh, nhưng những người chưa trải qua sự đời sẽ rất khó để hiểu hết được, đặc biệt là như tiểu phú bà vậy, hẳn sẽ không lý giải được nhiều phân đoạn đau khổ của nhân vật.
Năm đó lúc còn lăn lộn trong xã hội, Giang Cần đã dựa vào bộ phim này để vực dậy bản thân, hy vọng có thể thông qua nỗ lực để nhận lấy những thành tựu trong đời, nhưng sau đó mới phát hiện chẳng nhận được cái gì cả.
Quả nhiên chưa xem được bao lâu Phùng Nam Thư đã bắt đầu ngáp, dựa vào vai Giang Cần gù gật.
Trong thế giới của cô, bộ điện ảnh này kém hấp dẫn hơn “Vùng đất linh hồn” với thể loại kỳ ảo mạo hiểm rất nhiều.
- Hơi chán phải không.
- Mình thích xem. - Phùng Nam Thư nói rất chi là nghiêm túc.
Giang Cần vui vẻ:
- Cậu díu hết cả mắt rồi kìa, về ngủ đi.
- Giang Cần à xem thêm chút nữa đi mà.
- Vậy như này đi, mình đưa cậu ra ngoài đi dạo cho tỉnh táo được không?
Tiểu phú bà nghe được chữ “đi dạo” thì gật đầu đồng ý ngay lập tức, sau đó duỗi chân ra trước mặt hắn để hắn đi giày giùm cho.
Hai người ra khỏi căn cứ khởi nghiệp, cầm ô đi về phía trước, lang thang không mục đích, để lại trên tuyết hai dải dấu chân dài đằng đẵng.
Từ sau sân thể dục đến rừng phong, từ rừng phong đến hồ Vọng Nguyệt, từ hồ Vọng Nguyệt đến tòa Thể Mỹ.
Sau tuyết, Lâm Đại được khoác lên lớp áo trắng tinh đẹp như tiên cảnh.
Cuối cùng tiểu phú bà ngơ ngác phát hiện bản thân đã được đưa về ký túc xá.
- Được rồi, về rửa chân rồi ngủ ngoan mơ đẹp hen.
- Giang Cần, cậu là kẻ xấu. - Phùng Nam Thư biết bản thân đã bị lừa.
- Ai là kẻ xấu chứ, trước đó mình đã nói rõ rồi, đêm nay chỉ xem một bộ thôi. Thanh máu của mình về không rồi, phải về hồi máu mới được, cậu ngoan ngoãn nghe lời đi mà.
Nghe vậy thì tiểu phú bà cũng chỉ có thể lúc lắc tay nhỏ nhìn theo bóng lưng hắn dần rời đi, rồi lon ton chạy về ký túc xá, cởi tất chân ra ngơ ngác nhìn đầu ngón chân trắng hồn của mình một chút.
Cùng lúc đó Giang Cần về ký túc xá, thấy lão Tào đang nằm trên giường thì không khỏi chấn động.
Thằng nhãi này sáng nay vay hắn năm trăm tệ, còn bảo Chu Siêu sáng mai nhớ để cửa, sao giờ lại thành thật nằm ở đây vậy?
- U?
- U cái gì mà u, phắn!
Tào Quảng Vũ cực kỳ tức giận, còn quay người vào tường.
Con gái là một sinh vật kỳ quái, chính cô ấy hỏi cô gái đối diện có đẹp không chứ ai, thế mà y bảo là cũng được lại bộc tức giận, rốt cuộc là sao chứ?
Nhưng mà vẫn còn tốt, thằng chó tệ bạc Giang Cần cũng về đây rồi, khiến y cảm nhận được chút chút an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận