Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 551: Quá thảm

Giản Thuần nhận được ảnh thì vui mừng khôn xiết, ôm điện thoại lên xem kỹ từng bức, mỗi bức đều phải phóng to ra để xem từng chi tiết.
Cô không biết Trang Thần cố ý chỉnh màu da của Giang Cần, trong lòng thầm nghĩ, đàn ông da nâu quả nhiên là đẹp trai nhất.
Nhìn thấy khóe miệng giương lên của Giản Thuần, tâm tình Trang Thần trở nên vô cùng ảm đạm. Rồi y mím môi, hướng ánh mắt u ám ra ngoài cửa sổ, lơ đãng ngắm cảnh.
Y nhớ có một cuốn sách nói rằng, khi tâm trạng của bạn vô cùng tồi tệ, nhìn xa xăm có thể giúp bạn được chữa lành.
Hả?
Cái gì thế kia, sao lại chói mắt thế?
Trang Thần lấy lại tinh thần, phát hiện chiếc xe buýt đã đến nội thành Lâm Xuyên từ lúc nào không hay, lúc này khắp các con phố lớn nhỏ đều treo đầy những tấm poster màu vàng chói của Multi-group, nhìn như một làn sóng oánh vàng rực rỡ.
Cùng lúc đó, những bạn học khác trong xe cũng chú ý tới cảnh tượng này, tất cả đều vén rèm cửa sổ lên, bám cửa sổ nhìn ra ngoài, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Nếu như Multi-group chỉ là một sản nghiệp trong trường, trong tiềm thức rất nhiều người vẫn sẽ cảm thấy đây chỉ là một trò đùa, không chính quy, không chuyên nghiệp.
Giống như là đứa em họ tám tuổi của bạn giành được chức vô địch trong cuộc thi cờ vây do trường tổ chức, bạn sẽ chỉ nghĩ rằng trình độ của nó có thể khá mạnh trong nhóm nghiệp dư.
Nhưng khi cuộc thi mà nó tham gia dần thăng hạng lên cấp quốc gia, nó còn giành chiến thắng, bạn mới ngạc nhiên, con mẹ nó đây gọi là tám tuổi?
Giống như bây giờ, khi bọn họ nhìn thấy Multi-group bắt đầu từ trường học và đã âm thầm lan rộng ra toàn thành phố, cảm giác kinh ngạc của bọn họ bắt đầu tăng gấp bội.
Mẹ nó, ai có thể dùng thời gian một năm để đưa việc kinh doanh ra toàn thành phố, bạn gọi đây là sinh viên đại học? Coi như gọi bố cũng không được!
Nghĩ tới đây, mọi người nhịn không được mà nhìn về phía Giang Cần ngồi ở hàng ghế thứ ba đếm ngược.
Hắn đang chơi dây với Phùng Nam Thư, sợi dây kia đen thui, thô to, rõ ràng là dây giày của Phùng Nam Thư.
- Mẹ kiếp, quá trang bức, chết tiệt!
Trương Quảng Húc tức không chịu nổi, hai nắm đấm đập loạn xạ vào chiếc ghế trước mặt.
Ba bông hoa vàng trong lớp giúp hắn trang bức thì thôi đi, hắn gọi điện thoại trang bức vô hình cũng có thể nhịn, nhưng hiện tại cả con phố đều giúp hắn trang bức, con mẹ nó còn có vương pháp nữa không?
- Cậu lên cơn à? - Chu Siêu ngồi đằng trước y bỗng nhiên quay đầu mắng một câu.
Trương Quảng Húc lập tức nổi trận lôi đình:
- Cậu dám mắng tôi?
- Mắng cậu thì sao? Con mẹ nó cậu đập loạn cái gì, tôi suýt bị cậu đánh cho chấn động não đây này, có tin tôi nói cho Giang ca, nói cậu khi dễ tôi không?
Trương Quảng Húc còn muốn mắng y, nhưng vừa nghĩ tới Chu Siêu là bạn cùng phòng của Giang Cần, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Bất mãn thì bất mãn, tức giận thì tức giận, nhưng cả lớp đều biết, đừng thấy Giang Cần bình thường xuất quỷ nhập thần, nhưng bốn người phòng 302 vẫn luôn hòa thuận với nhau.
Ở trong mắt y, Chu Siêu không tính là gì, nhưng y biết mình không có bản lĩnh chọc Giang Cần.
- Chó má mượn cáo oai hùm, lần này tha cho cậu một lần, lần sau còn dám càm ràm, con mẹ nó tôi trực tiếp đổi chỗ ngồi, dọa chết cậu!
- …
Trương Quảng Húc nghiến răng nghiến lợi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời hít thở không thông.
Đúng lúc này, xe buýt đi qua nhà ga thành phố Lâm Xuyên, mà đối diện nhà ga có một tấm biển quảng cáo ngoài trời thật lớn, mặt trên cũng đổi thành quảng cáo của Multi-group đến cửa hàng.
Trong hình ảnh, hoa khôi trường đầu tiên của Đại học Bách khoa - Trương Tử Huyên làm dấu trái tim trước ngực, rộng lớn mà mãnh liệt, bên cạnh là logo và slogan.
Khi hành khách ra khỏi trạm, cái nhìn thấy đầu tiên không phải Lâm Xuyên, mà là ý chí và đoàn kết.
- Lão Trang quá thảm, lại gặp phải đối thủ như vậy, kết cục tốt nhất của cậu ta là hỗ trợ đẩy mông trong lúc Giang Cần và Giản Thuần chơi trò chơi.
- Mẹ nó, quá trang bức, thật sự là quá trang bức…
Sau một lúc lâu, xe buýt đến trạm, ánh mắt mọi người nhìn về phía Giang Cần đã có thêm cẩn thận và hâm mộ.
Mà hình ảnh Giang Cần khom lưng thắt dây giày giúp Phùng Nam Thư, lại làm cho các nữ sinh muốn ngừng nhìn mà không được, nhao nhao nhập vai, chân run run không khép lại được.
Một chàng trai có thể phiên vân phúc vũ, rồi lại có thể dịu dàng như nước, có người con gái nào không mê cho được?
- Giang Cần, đi dạo. - Phùng Nam Thư đi giày xong, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
- Mới từ nông gia nhạc trở về, còn chưa đi dạo đã nghiền sao? Mình phải đi 208 xử lý công việc, cậu ngoan ngoãn về ký túc xá, để sau rồi đi dạo.
Giang Cần đưa tiểu phú bà về ký túc xá, sau đó xoay người trở về 208, nghe Ngụy Lan Lan báo cáo tình hình và tiến triển công tác của bộ phận kinh doanh.
Kể từ khi các đội ngũ part-time của bốn trường đại học gia nhập đội ngũ tiếp thị, hiệu quả của hoạt động tiếp thị đã được cải thiện đáng kể. Bọn họ bắt đầu quảng bá ra bốn phương hướng theo hình quạt, giống như một mạng lưới lớn do nhện dệt thành, trực tiếp bao phủ toàn bộ nội thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận