Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 909: Cắn nữa thì sẽ ngỏm đó (1)

Bộ IP này đang làm mưa làm gió trên thị trường hoạt hình hiện nay, giá trị của các sản phẩm phụ trợ đã vượt xa chính bộ phim, mà phần thứ hai của bộ phim điện ảnh này còn hot hơn cả "Kiêu ngạo tận trời", trước và sau năm mới luôn có người xem.
Lúc này, tiểu phú bà đang cuộn tròn trong vòng tay của hắn, mắt không rời màn hình, đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn đặt lên mép bàn trà, trên đó là lớp sơn móng tay màu đỏ vừa mới được phủ lên.
Phải nói rằng, Phùng Nam Thư vốn dĩ là cô gái sở hữu vẻ đẹp kiểu nữ thần, đôi chân dài, eo thon, khi kết hợp với màu sắc này càng thêm phần quyến rũ.
So với màu xanh trước đây, màu này càng thêm sinh động, còn mang theo chút lạnh lùng quý phái.
Xem phim một lúc, Phùng Nam Thư đột nhiên thay đổi tư thế, đôi mắt xinh đẹp lướt qua cổ của Giang Cần, hơi thở ấm áp cũng theo đó phả lên nơi hầu kết của hắn.
Sau đó, Phùng Nam Thư âm thầm ngóc lên, nhưng chưa kịp chạm vào, đầu đã bị Giang Cần giữ chặt bằng tay.
"Không được cắn." Giang Cần nói một cách lạnh lùng.
"Em chưa cắn mà."
"Nếu chờ cậu cắn mới nói không phải đã muộn sao?"
Phùng Nam Thư nhăn nhó khuôn mặt, lại thu mình vào lòng hắn, giống như một cô bé không lấy được kẹo, tỏ ra bất mãn.
Giang Cần liếc nhìn khuôn mặt của cô: "Tại sao cậu lại thích cắn mình nhỉ? Cổ mình có vị ngọt à?"
"Anh rõ ràng cũng thích cắn em."
Phùng Nam Thư vừa nói, ánh mắt vừa nhìn xuống đôi chân của mình, ngón chân nhẹ nhàng động đậy, linh hoạt đến không tưởng.
Giang Cần ho khan một tiếng, trong lòng nghĩ phải tìm thứ gì đó khác cho cô cắn, nếu không tiếp tục như vậy, chắc chắn mình sẽ không chịu nổi.
Lão Tào thời gian này trí óc không minh mẫn, chắc chắn là do bị Đinh Tuyết cắn.
"Giang Cần, phim xem xong rồi, xem năm Mèo đi."
Phùng Nam Thư bất ngờ giơ tay, chỉ về phía màn hình. Giang Cần mới chú ý thấy bộ phim đã kết thúc, danh sách cảm ơn cuối cùng đang liên tục trôi qua.
Tiểu phú bà thật sự rất thông minh, biết sau năm Hổ là năm Mèo, theo chu kỳ "Dần Hổ, Mão Mèo, Thìn Rồng, Tỵ Rắn", ghi nhớ rất mạch lạc.
Giang Cần đứng dậy tắt ti vi: "Bộ phim này sản xuất năm 2009, phim về năm Mèo vẫn đang trong quá trình quay, đợi đến Tết là có thể xem."
"Vậy xem phim về năm Trâu đi, trâu trâu sinh uy."
"Cái gì cũng sinh uy hả? Trâu trâu đâu dám sinh uy đâu, trâu trâu mà sinh uy thì cậu sẽ phải khóc thôi."
Phùng Nam Thư hỏi chấm?
Giang Cần vươn tay nhặt chiếc áo khoác của mình: "Đi thôi, sau này có cơ hội sẽ cho cậu xem phim Trâu trâu sinh uy."
Phùng Nam Thư nhìn Giang Cần mặc áo, biết rằng khoảng thời gian vui vẻ hôm nay đã kết thúc, liền chầm chậm bước qua sofa, giơ tay để Giang Cần giúp mình mặc áo khoác.
Kể từ khi quen biết và nghiện Giang Cần, tiểu phú bà không bao giờ mua quần áo có khóa kéo nữa, chỉ thích mặc những cái có nút.
Càng nhiều nút càng tốt, toàn bộ áo đầy nút mới thú vị.
Lần trước, cô cùng Cao Văn Tuệ đi mua sắm ở phố thương mại, trong cửa hàng Thời Trang Diệu Diệu thấy một chiếc áo khoác dài có hàng nút kép, lập tức không thể rời đi, nhất định phải mua bằng được.
Giang Cần cũng như thường lệ, cẩn thận từng li từng tí một giúp cô gài từ đầu đến cuối, suốt hơn hai năm qua luôn như vậy, không hề có chút nào không kiên nhẫn.
Sau khi rời khỏi phòng 207, Giang Cần bảo Phùng Nam Thư khóa cửa, sau đó hắn bước sang phòng 208 nhìn qua, phát hiện bên trong đã sớm tối đen.
Kể từ khi kế hoạch Multi-group toàn quốc khởi động, Ngụy Lan Lan, Đàm Thanh, Tô Nại lần lượt nộp đơn xin rời khỏi trường, cộng thêm với các hoạt động càng ngày càng nhiều, Lư Tuyết Mai cũng theo đến Thượng Hải, giờ phòng 208 đã không còn nhộn nhịp như trước.
Giang Cần không phải kiểu người cảm thấy khó chịu nếu nhân viên không làm thêm giờ, chỉ là cảm thấy bản thân mình như một lão già cô đơn, càng nghĩ càng thấy thương.
"Anh trai, chúng ta đi thôi."
Phùng Nam Thư đã khóa cửa, vẫy hắn lại.
Giang Cần lập tức đi theo, đưa tay cô vào túi mình: "Vừa xem phim Hổ hổ sinh uy cảm giác thế nào? Có muốn đi công viên giải trí chơi một chút không?"
Bộ phim kể về câu chuyện Hổ Thái Tuế cưỡng ép phá dỡ làng cừu để xây dựng một công viên giải trí xa hoa, vì dành cho trẻ em nên cốt truyện khá đơn giản, nhưng công viên chủ đề lễ hội thật sự được miêu tả rất đẹp.
Chỉ là không ngờ, Phùng Nam Thư đã lắc đầu từ chối: "Không, không đi công viên giải trí."
"Cậu ngay cả trò chơi xe lắc lư còn thích, sao lại không muốn đi công viên?"
"Em đã lớn rồi, không thích những thứ trẻ con như vậy nữa." Phùng Nam Thư lạnh lùng như một ngự tỷ.
Giang Cần "Ồ" một tiếng: "Vậy ngày mai mình đi chơi xe lắc lư, cậu có đi không?"
"Khi nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận