Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 266: Gian khổ giản dị

- Như vậy đi, dọn laptop của mọi người sang 207 để giấu, để lại 3 cái thôi, máy sưởi tôi lấy tiền túi mua cũng dọn luôn đi, còn máy in, máy lọc nước, dọn cả ghế ngồi của tôi sang 207 luôn, mấy cái ghế mới mua kia cũng dọn đi, khóa vào.
- Ông chủ, định chuyển văn phòng đấy à?
Giang Cần nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo có thực quyền tới, đến lúc kể khổ rồi, con nít biết khóc mới có sữa uống!
Đổng Văn Hào ngộ ra ngay lập tức, kéo người nhanh chóng dọn mọi thứ sang 207.
- Lộ Phi Vũ, bóng đèn lần trước do anh đổi đúng không, tháo cho tôi hai cái.
- Ông chủ, không đến mức xin cả bóng đèn đấy chứ?
Lộ Phi Vũ chấn động.
Giang Cần liếc nhìn y một cái:
- Quan trọng là bầu không khí hiểu không? Lãnh đạo tới là thấy một căn phòng âm u thiếu sáng, bên trong chẳng có thứ gì đáng giá, kiểu gì cũng phải sắp xếp cho tôi một ít chứ!
Lộ Phi Vũ nghe xong cũng thấy đúng, vậy nên lót hai tờ báo lên bàn, vươn tay tháo hai cái bóng đèn xuống.
Cứ như vậy, một văn phòng đang bình thường, bây giờ trông vừa nghèo nàn vừa u ám, thực sự mang đến một bầu không khí vừa đơn sơ vừa mộc mạc.

Trong hành lang trống trải vang lên một hồi tiếng bước chân.
Phó hiệu trưởng Trương Bách Thanh phụ trách công tác giáo vụ và Trưởng ban Tuyên truyền Cố Xuân Lôi đến cơ sở khởi nghiệp, vừa đi vừa nghỉ trong sự vây quanh của một đám giảng viên, lần lượt tiến hành thị sát đơn giản các dự án khởi nghiệp.
- Hiệu trưởng Trương, chủ nhiệm Cố, đây là một studio chụp ảnh do sinh viên Khoa Truyền thông sáng lập.
- Đây là một lớp dạy kèm do Khoa Ngoại ngữ sáng lập.
- …
Tào Hinh Nguyệt làm người tiếp đãi, nhắm mắt đi theo sau đoàn lãnh đạo, giới thiệu sơ lược về các hạng mục khởi nghiệp.
Trương Bách Thanh vừa nghe vừa gật đầu, nhưng rõ ràng không hứng thú lắm.
Nói thật, những hạng mục khởi nghiệp như này trường nào cũng có, thậm chí không thể coi là khởi nghiệp, chỉ có thể xem như con nít bày trò.
- Giang Cần làm diễn đàn kia đâu, đến chỗ cậu ta xem trước đi.
- Dự án của Giang Cần là phòng 208.
- Vậy không cần xem các dự án khác, chúng ta đến thẳng 208 đi.
Nếu phó hiệu trưởng đã lên tiếng, Tào Hinh Nguyệt cũng không cố chấp giới thiệu tất cả hạng mục. Nói thật, trong những hạng mục này có một số còn tồn tại trước khi cô đến văn phòng tổng, bình thường không gặp được mấy người, chỉ có lúc lãnh đạo thị sát thì may ra mới mở cửa.
Cô biết thông tin giới thiệu về các dự án này là nhờ có những hồ sơ đang cầm trên tay, bằng không căn bản không biết những phòng học đó rốt cuộc làm gì.
Thế là, nhóm người ầm ĩ đi lên lầu hai, đi về phía 208 ở giữa hành lang.
Lúc này trong phòng 208 vô cùng u ám, hoàn toàn khác với gian phòng sáng sủa cách đây vài phút, bên trong tràn ngập cảm giác bức bách.
Năm người trong đội ngũ kỹ thuật thay phiên nhau sử dụng một cái máy tính, người cầm máy là Tô Nại, những lập trình viên khác đứng vây ở phía sau xem, còn thỉnh thoảng đưa ra mấy đề nghị.
Tổ nội dung bên Đổng Văn Hào cũng luân phiên sử dụng cùng một cái máy tính, Lộ Phi Vũ phụ trách gõ chữ, những người khác phụ trách đọc ý.
- Hiệu trưởng Trương, Chủ nhiệm Cố, đây là 208…
Tào Hinh Nguyệt dẫn đầu bước vào cửa phòng 208, ánh mắt nhìn vào trong, trong nháy mắt sửng sốt một chút.
Đây là làm cái gì vậy?
Như thế nào lại âm u lạnh lẽo vậy, tựa như không có bật đèn, 208 trong trí nhớ của cô dường như đâu phải là dạng này đâu?
- Điều kiện của 208 sao lại gian khổ như vậy?
Trương Bách Thanh đứng ở cửa nhìn thoáng qua, không nhịn được nhướng mày.
- Không đúng, tôi nhớ trong ảnh đăng trên báo, 208 rất xa xỉ, bàn đầy laptop, trông còn tốt hơn văn phòng trường của chúng ta.
Vẻ mặt Cố Xuân Lôi cũng nghi hoặc, thậm chí có cảm giác như ra tạp hóa mua oishi snack, hiện vật và ảnh chụp làm gì có chỗ nào giống nhau.
Tào Hinh Nguyệt hiểu Giang Cần, biết tên này nhất định lại giở trò.
Lúc trước hắn vì muốn phòng học 207, mà nghĩ ra cả loại chiêu xấu không cẩn thận nhặt được chìa khóa, lần này không cần hỏi cũng biết đây là đang đào hố chờ con mồi.
- Giang Cần, Hiệu trưởng Trương và Chủ nhiệm Cố đã tới.
Tào Hinh Nguyệt đứng ở cửa hô một tiếng, dứt lời, Giang Cần phía sau bàn làm việc chậm rãi ngẩng đầu, sau đó sửa sang lại vạt áo, cất bước ra đón.
Thật ra hắn đã sớm nghe được tiếng động, nhưng để không ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên của các lãnh đạo đối với 208 gian khổ mộc mạc, nên hắn phải kiềm chế đến bây giờ mới lộ diện.
- Chào hiệu trưởng, chào chủ nhiệm, hoan nghênh các vị lãnh đạo đến thị sát!
Trương Bách Thanh mỉm cười hiền lành:
- Trang web của cậu làm không tồi, vừa học vừa làm cũng rất tốt, tôi đã nghe nói từ lâu nhưng công việc trong trường rườm rà, mãi cho tới hôm nay mới có thời gian đến xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận