Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 819: Như một cô dâu nhỏ mới bước vào cửa (2)

Tất cả câu hỏi đều nén chặt trong lòng họ, đã trở nên khó hiểu suốt một năm.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại để trong hộp đồ vật bỗng nhiên rung lên, phá vỡ cuộc trò chuyện và dòng suy nghĩ của mọi người.
“Điện thoại của mẹ tôi, chắc hỏi mấy giờ chúng ta về, Tử Hàng giúp tôi nghe một cái, bảo sáu giờ về nhà.”
“À à.”
Quách Tử Hàng lấy điện thoại ra nghe một cuộc gọi, sau đó quay đầu nhìn Giang Cần: “Dì kêu chúng ta đến nhà ăn cơm, nói là vừa làm nhiều.”
Giang Cần gật đầu: “Gọi Thụ An nữa, bảo cậu ấy cũng đến.”
Sáu giờ tối, bầu trời mùa đông đã tối đen, Giang Cần trở về nhà ở Hồng Vinh Gia Viên, đậu xe dưới lầu.
Đoàn Yến, Khổng Tư Tư và Thiệu Hướng Hạo ban đầu ngại đi, đều nói muốn về nhà, nhưng nghe nói Dương Thụ An và Quách Tử Hàng cũng đến, cuối cùng họ do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Sinh viên đại học không có ưu điểm gì nhiều, chỉ là biết nghe lời, họ thực sự cũng đói bụng.
Bước vào nhà, mùi thơm của sườn hầm lập tức lan tỏa, Giang Cần hít một hơi sâu, lòng hắn tràn đầy sự yên bình và tự tại.
Thành thực mà nói, sau khi đã thử qua biết bao hải sản và đặc sản ngoại quốc, chỉ cần ngửi thấy mùi vị quen thuộc của nhà, thực sự rất dễ khiến người ta rơi nước mắt.
"Mẹ, con về rồi!"
"Con nghỉ ngơi một chút đi, cơm sắp chín rồi."
"Vâng, con biết rồi."
Giang Cần đổi dép bước vào, quay đầu nói với mọi người không cần phải ngại ngùng, cứ tự nhiên là được.
Quách Tử Hàng đã đến nhà họ Giang ăn cơm không biết bao nhiêu lần, yhoàn toàn không cảm thấy gượng gạo, nhưng ba người phía sau vẫn hơi ngượng ngùng, không biết nên ngồi ở đâu, cho đến khi Dương Thụ An xuất hiện, không khí liền trở nên thoải mái hơn nhiều.
Sau một hồi, Viên Hữu Cầm lại lên tiếng, bảo mọi người đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, thế là mọi người lại bắt đầu xếp hàng ở phòng vệ sinh để rửa tay.
Khổng Tư Tư là người rửa tay xong đầu tiên, cô ấy lấy giấy lau qua tay rồi đi ra ngoài, Đoàn Yến theo sát phía sau, nhưng khi ra ngoài, cô ấy phát hiện Khổng Tư Tư đang đứng dại ra giữa hành lang phòng ăn và phòng khách.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cậu nhìn kìa..."
Đoàn Yến đi vòng qua cô ấy, nhìn theo hướng chỉ, ánh mắt lập tức cũng cứng lại.
Mùa đông ở Tế Châu, máy sưởi chạy rất nóng, Phùng Nam Thư buộc tóc cao, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay và quần dài kẻ đen trắng, sau đó liên tục đi vào đi ra bếp, mang những món ăn nóng hổi lên bàn.
Sau khi xếp xong đĩa, Phùng Nam Thư phát hiện có người đang nhìn mình, liền tỏ ra lạnh lùng, tiếp tục tất tả quay trở lại bếp.
"Nhà Giang Cần hôm nay có nhiều cô gái đến quá."
Tiểu phú bà nói một cách nghiêm túc, cái mũi nhỏ xinh của cô nhíu lại một chút.
Trong hành lang lúc này, Đoàn Yến và Khổng Tư Tư trao nhau một ánh mắt, bỗng nhiên có cảm giác mãnh liệt.
Phùng Nam Thư, Phùng Nam Thư đang bưng đĩa, Phùng Nam Thư trong tình trạng ở nhà, cô từng như một viên ngọc quý báu, tỏa sáng suốt ba năm cấp ba...
Đúng vậy, mọi người đều biết Phùng Nam Thư và Giang Cần đang ở cùng nhau, nhưng ở cùng nhau và cưới về nhà lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, sao Phùng Nam Thư cũng ở nhà Giang Cần, thậm chí còn giúp bưng bê món ăn nữa.
Trong suốt ba năm cấp ba, mỗi lần xuất hiện, cô luôn mang vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách đến mức không ai dám tiếp cận, nhưng bây giờ sao cô lại như một nàng dâu mới cưới, đi đi lại lại bưng đĩa bưng bát.
"Có chuyện gì vậy? Không phải ăn cơm sao?"
"Bữa cơm này như thể tôi không đủ khả năng ăn vậy..."
Thiệu Hướng Hạo vừa lau tay vừa bước đến với vẻ mặt đầy thắc mắc, đúng lúc thấy Phùng Nam Thư mang ra một đĩa sườn xào chua ngọt, tờ khăn giấy trong tay y lập tức rơi xuống đất.
Cả y và Khổng Tư Tư đều học cùng lớp 12A1, nói cách khác, họ và Phùng Nam Thư là bạn cùng lớp, cùng nhau tham gia các lớp học.
Mặc dù Phùng Nam Thư không tham gia vào các hoạt động tập thể, nhưng cô thường xuyên trở thành tâm điểm của các cuộc trò chuyện, mọi người thường tụ tập lại, đoán già đoán non khi cô ngoài trường học sẽ như thế nào.
Có người nói con gái nhà giàu nhất định sẽ được tiếp nhận giáo dục tinh hoa, như học ba-lê, đàn piano, violin chẳng hạn, thời gian nghỉ ngơi thì sẽ nằm trên chiếc giường rộng hơn một trăm mét vuông của mình, đọc những tác phẩm văn học nổi tiếng, suy nghĩ xem nên thử món ăn của nhà hàng nào.
Ai ngờ được cô lại ở trong một gia đình bình thường, như một nàng dâu mới cưới bưng bê món ăn đi đi lại lại như vậy.
Lúc này, Giang Cần cũng bước ra, nhìn thấy Phùng Nam Thư liền nheo mắt lại: "Lại đến nhà mình à?"
Phùng Nam Thư bắt chước dáng vẻ nheo mắt của hắn: "Chào mừng trở về."
"Sao lại trở nên ngốc nghếch thế này?"
"Mình luôn không thông minh mà."
Tiểu phú bà vung mái tóc đuôi ngựa của mình một cái, sau đó tiếp tục mang thức ăn ra từ bếp, hứng thú không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận