Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 142: Thanh tú là mắng người !

Là một người có văn hóa, lúc này trong đầu Đổng Văn Hào chỉ có bảy chữ.
Tướng quân giận dữ vì hồng nhan.
- Giải thích, Câu nguyên bản là “Xung quan nhất nộ vị hồng nhan” trong bài Viên Viên khúc của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ tức là cuối nhà Minh, đầu nhà Thanh. Đây là bài thất ngôn trường thi tiêu biểu của Ngô Vĩ Nghiệp, một bài thơ trữ tình lịch sử, châm biếm. Viên Viên vốn tên là Trần Nguyên, tự Uyển Phân, một danh kỹ ở miền Giang Nam, là một trong Tần Hoài bát tuyệt thời Minh mạt. Viên Viên được Ngô Tam Quế cứu khỏi lầu xanh và hai người đính ước với nhau. Ngô Tam Quế được phong làm Tổng binh, chỉ huy quân đội trấn thủ Sơn Hải quan. Năm 1644, Lý Tự Thành lãnh đạo quân khởi nghĩa tiến vào chiếm kinh đô Bắc Kinh, vua Minh Tự Tông tự tử. Ban đầu Ngô Tam Quế định đầu hàng nghĩa quân, nhưng nghe tin Trần Nguyên đang bị bộ tướng của Lý Tự Thành là Lưu Tông Mẫn chiếm đoạt, Ngô Tam Quế bèn cầu viện quân Mãn, dẫn quân Mãn Thanh vượt Sơn Hải quan, mượn tiếng trả thù cho vua Minh, tiến vào Bắc Kinh, đánh bại nghĩa quân của Lý Tự Thành. Quân Thanh thừa thắng chiếm luôn toàn lãnh thổ Trung Quốc. Ngô Tam Quế tìm lại được Trần Viên Viên và được nhà Thanh phong vương, phái đi trấn thủ miền tây nam, cuối đời đi tu làm đạo sĩ. Trong bài thơ này, tác giả thông qua sự “bi hoan ly hợp” với Trần Viên Viên để châm biếm hành vi phản quốc của Ngô Tam Quế. Hết giải thích.
Chỉ cần nhìn cũng biết đám người này mang lửa giận mà tới, không sửa khẳng định sẽ thề không bỏ qua.
Nói đi cũng phải nói lại, Lộ Phi Vũ này thật sự không đáng tin cậy, tiểu sử nhân vật của ứng cử viên hoa khôi trường, tối thiểu cũng phải dùng xinh đẹp, cậu lấy chữ thanh tú viết lên, vậy không phải là chê người sao?
Cô gái như thế nào thì được coi là thanh tú? Đó là không biết tìm chỗ nào để khen.
Mũi được, mắt được, miệng được, khuôn mặt được, chỗ nào cũng được, và cũng có nghĩa là không có lấy một chỗ để đặc biệt miêu tả, vậy nên cũng chỉ có thể trang trọng mà mô tả một câu thanh tú.
Nếu là cô gái bình thường, nhìn thấy từ miêu tả này có thể sẽ tiếp nhận, nhưng Liễu Y Y dù sao cũng là nữ thần khoa Văn học, bị miêu tả như vậy, cô không xù lông mới lạ.
- Phi Vũ, nhanh chóng sửa lại, sửa thành quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân!
Lộ Phi Vũ ưỡn ngực, thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho:
- Tôi là khoa Báo chí, sau này muốn làm phóng viên, tôi cảm thấy bất cứ dòng chữ nào tôi viết ra đều phải là khách quan công chính!
- A, cậu còn dám nói cậu khách quan công chính? Rõ ràng là cậu đang khinh thường nữ thần của tôi! - Nam sinh dẫn đầu bắt đầu xắn tay áo.
Đổng Văn Hào vội vàng kéo Lộ Phi Vũ lên:
- Có chuyện gì với cậu vậy? Không phải anh đã nói, tinh thần văn nhân không đáng tiền sao.
- Nhưng học trưởng, em thật không làm được chuyện nói dối không chớp mắt kia!
Vừa nói xong, mặt Đổng Văn Hào lập tức trắng bệch, trong lòng nói xong đời rồi, hôm nay tên nhóc Lộ Phi Vũ này gặp rắc rối chắc rồi.
Quả nhiên, nghe được câu nói này, các nam sinh vây ở xung quanh lập tức chịu hết nổi rồi, bảo cậu đổi thành quốc sắc thiên hương là nói dối không chớp mắt? Mẹ nó câu này còn quá đáng hơn cả việc dùng từ thanh tú để miêu tả Liễu nữ thần.
Tên Lộ Phi Vũ này cũng thật là cứng, thấy đối phương đã muốn sờ ghế, nhưng vẫn không muốn sửa.
Bầu không khí tại hiện trường giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng, cảm giác một giây sau sẽ đánh nhau.
Mà âm thanh ồn ào trong văn phòng cũng xuyên qua cửa gỗ, làm cho hộ kinh doanh trong hành lang nghe thấy rất rõ ràng, tất cả đều tò mò nhìn vào trong phòng.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng 208 bỗng nhiên bị người ta đẩy một cái, nhưng vì người của khoa Văn học tới thật sự quá nhiều, tất cả đều chen chúc ở cửa, làm cho cửa phòng không thể đẩy ra được, cho đến khi người xếp hàng cuối cùng rút chân, cửa phòng mới miễn cưỡng hé ra một khe nhỏ.
Giang Cần từ ngoài cửa chen vào, cau mày nhìn bọn họ:
- Chuyện gì? Đến cả ông chủ mà cũng không cho vào à?
- Ông chủ, người khoa Văn không hài lòng lắm với tiểu sử nhân vật chúng ta viết cho Liễu Y Y. - Đổng Văn Hào ăn ngay nói thật.
- Chỉ là chuyện vớ vẩn này mà cũng muốn vác đao cầm súng? Sửa là được, trang web là chết, người là sống, chỗ nào không hài lòng?
- Lộ Phi Vũ miêu tả Liễu Y Y là thanh tú.
Giang Cần nghe xong cũng sửng sốt, thầm nghĩ đây không phải là chửi người sao? Thảo nào đám người này lại muốn đóng cửa:
- Nhanh chóng sửa lại, sửa thành quốc sắc thiên hương, như hoa như ngọc.
- Như hoa như ngọc không được! - Yêu cầu của người dẫn đầu rất cao, như hoa cũng không được, như hoa là mắng người.
- Được được, như nói như khóc, như mộng như ảo, như cái gì cũng được, nhanh sửa đi, lát nữa còn có khách hàng tới, chặn cửa còn ra cái thể thống gì nữa?
Lộ Phi Vũ nghe xong lập tức không làm nữa:
- Ông chủ, tiểu sử nhân vật phải là chân thật, không thể nói dối không chớp mắt được!
- Mẹ kiếp, mày còn nói nữa?!
Mấy nam sinh ào ào cầm băng ghế lên, giơ qua đỉnh đầu, đằng đằng sát khí, đại chiến hết sức căng thẳng.
Giang Cần mê muội luôn rồi, thầm nghĩ những người sáng tác văn học này đều cứng như vậy sao?
Nhưng vào lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra một khe hở, Phùng Nam Thư lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn đi vào. Cô đang canh cánh trong lòng đối với việc không lấy được giấy chứng nhận bà chủ, thế cho nên biểu tình càng thêm thanh lãnh.
Hả?
Các nam sinh khoa Văn hơi sửng sốt, không kìm được mà buông ghế xuống, trong ánh mắt có bốn phần mờ mịt, còn lại đều là kinh diễm.
Chờ một chút…
Mẹ nó đây mới là hoa khôi trường, phải không?
Đây mới là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân đi?!
Đem ra so sánh, hai chữ thanh tú quả thực là tuyệt phối cho Liễu nữ thần.
Không tệ không tệ, thanh tú không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận