Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 544: Tình yêu tuyệt đối không có khả năng giảm giá (1)

Người vào trong viện cuối cùng tên là Lục Thiên, vốn chân cẳng tốt lành ra cửa, nhưng sau khi trở về đã tập tễnh, kể cả quần áo trên người cũng dính một mảng lớn bùn bẩn, nhìn trông hết sức thê thảm.
Lời y nói còn rất thú vị, miệng một đống lớn lời cặn bã, nói với hết người này đến người khác về trải nghiệm suýt nữa bị đập chết mới vừa rồi, khi nói chuyện còn để lộ ra vết thương ở trên mắt cá chân mình.
Giang Cần nhìn thấy vết thương này, cảm thấy vô cùng quen mắt, vì thấy quay đầu sang nhìn về phía Phùng Nam Thư.
Phùng Nam Thư cũng cao ngạo lạnh nhạt liếc nhìn hắn:
- Giang Cần, hình như cậu ta đi leo cây bạn tốt.
- Câu chuyện xưa này nói cho chúng ta biết, muốn làm bạn tốt cả đời, không ăn chút đau khổ là chuyện không có khả năng, nhất định phải đau đến đổ máu.
Giang Cần vừa nói chuyện với tiểu phú bà, vừa đứng dậy đi lấy bánh nướng không vừng ở giữa bàn.
Những bánh nướng không vừng này là lương khô do nông gia nhạc cung cấp, số lượng tính theo đầu người, mỗi người một cái, không bàn đến chuyện ăn ngon, nhưng nếu như ăn hết đồ ăn thì chắc chắn ăn không đủ no.
Bánh nướng không vừng là do Tưởng Điềm hỗ trợ bưng tới, do đó đương nhiên đặt ở chỗ càng gần cô hơn, làm cho Giang Cần duỗi tay cũng với không tới.
- Để tôi lấy cho.
- Để tôi.
- Tôi lấy cho.
Một giây sau, trong phòng đột nhiên vang lên ba câu có ý nghĩa giống nhau, cả ba người Giản Thuần, Tưởng Điềm và Tống Tình Tình đều đứng lên, túm lấy sọt đựng đầy bánh nướng không vừng định đưa tới.
Ba cánh tay từ ba hướng đồng thời túm lấy cái sọt hơn nữa còn đồng thời dùng sức, kết quả cái sọt vốn có chất lượng bình thường lập tức bị kéo đến thay đổi hình dạng, đồng thời còn làm rơi ra vài cái bánh nướng không vừng, tình huống biến thành hết sức khó xử.
Giản Thuần là người đầu tiên buông tay ra, hốt hoảng ngồi lại, trái tim nhảy loạn lên.
Thật ra mới vừa rồi cô không nghĩ nhiều gì cả, chỉ theo bản năng định phục vụ Giang Cần, giống như trước kia theo bản năng lấy sách giúp hắn, còn không muốn để cho người khác đụng vào sách của hắn vậy.
Cô cũng không rõ đây là cảm giác gì, nhưng chính là rất muốn lấy lòng Giang Cần.
Đây là kiểu con gái có tâm lý ngưỡng mộ mạnh, bạn càng nghe lời cô ấy, cô ấy sẽ càng cảm thấy bạn có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng nếu như bạn vô cùng cường thế với cô ấy, cô ấy lại ngoan ngoãn vô cùng.
Dĩ nhiên, chuyện cường thế này cũng phải phân biệt là ai, nếu như bạn vô tích sự mà còn cường thế, vậy gọi là mạo xưng là trang hảo hán.
Nhưng Giang Cần lại không giống như thế, hành động việc làm của hắn thật sự mang theo quầng sáng, cũng khó trách Giản Thuần kiểu lòng ngưỡng mộ mạnh vừa thấy được hắn liền bối rối.
Nói trắng ra, hành động trong vô hình của Giang Cần đã chọc thẳng đến điểm yếu của Giản Thuần!
Còn hành vi của Tống Tình Tình lại dễ giải thích nhất, kia là nam thần của tôi.
Đó là nam thần giúp đỡ tôi nhập cổ phần đầu tư, để cho tôi một tháng chỉ nằm không cũng có thể kiếm được hơn 500 tệ.
Nam thần của tôi không được ăn bánh nướng không vừng, như vậy còn có vương pháp sao? Nếu như hắn không ăn được, vậy mấy người đừng ai mong ăn được!
Còn hoạt động tâm lý của Tưởng Điềm thì càng phức tạp hơn chút.
Tính cách của cô hơi tương tự với Trang Thần, cũng là kiểu tương đối ấm áp kia. Mà cũng chính bởi vì tính cách này, Lữ Quang Vinh mới chọn cô làm lớp trưởng.
Tuy rằng bởi vì sự tồn tại của Phùng Nam Thư, cô biết mình không có cơ hội gì, nhưng có một số việc vẫn chẳng hiểu sao muốn tiến lên trước, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.
- Mẹ nó, quá trang bức!
Nhìn thấy tình cảnh này, ba người Tào Quang Vũ, Chu Siêu và Nhâm Tự Cường đều há hốc miệng, da đầu cực tê như bị điện giật.
Này mẹ nó thật sự không có đạo lý!
Bây giờ Giang ca đã đến trình độ chỉ cần ăn cơm uống nước cũng có thể phun người ta sao?
Cùng lúc đó, tất cả nam sinh ở trên bàn cũng đều dừng đũa, kinh ngạc nhìn cái sọt bị kéo đến biến dạng, vẻ mặt giống như uống phải thức uống được pha chế đặc biệt gồm chanh phối với giấm, chua ghê gớm.
Giản Thuần, Tưởng Điềm và Tống Tình Tình là ba bạn nữ xinh đẹp nhất trong lớp bọn họ, không đến mức nữ thần, nhưng cũng kiêu ngạo và lạnh lùng hơn người.
Nghe nói Hội Sinh viên có một phó hội trưởng theo đuổi Tưởng Điềm cả một học kỳ, mua cả đống lễ vật nhưng đều không tặng được, hơn nữa cho tới bây giờ còn chưa từng mời ăn cơm thành công.
Giản Thuần thì càng không cần phải nói, được Trang Thần theo đuổi từ nhỏ tới lớn, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa được đáp lại.
Tống Tình Tình càng trực tiếp hơn, chỉ cần không nhìn trúng bạn, vậy thì ngay cả một câu cũng không thèm nói với bạn.
Nhưng, rõ ràng là ba đóa kim hoa như vậy, lúc này lại đều lấy lòng Giang Cần, chỉ mong đút vào trong miệng hắn, này mẹ nó thật sự là hạn hán trên sa mạc, lũ lụt trên đại dương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận