Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 339: Bà xã uống nhiều nước (1)

Cô ấy thì muốn sưu tầm càng nhiều thứ liên quan đến bạn càng tốt, cố gắng lưu giữ dấu vết của bạn vào trong cuộc sống, dường như không thể buông không thể quên, chẳng hề quan tâm là có đáng hay không.
Cho nên nói cho cùng thì cặp ly đâu phải là thứ mà cô ấy muốn mua, đơn giản là cô ấy muốn mua sợi dây liên kết tốt đẹp này mà thôi.
Cô ấy vẫn cứ lo lắng không biết có thể lấy cái danh bạn tốt để ở cạnh nhau suốt đời hay không, vậy nên muốn giữ lại tất cả những thứ có dấu vết của bạn trong đời sống thường ngày.
- Bà chủ Tưởng, cặp ly này bao nhiêu tiền.
- Hân hạnh được đón tiếp, 99 tệ, bớt số lẻ cho cậu, 90 thôi.
- Không cần bớt, tôi không thích thiếu đồng nào, đây là 100, cầm lấy đi!
Tưởng Chí Hoa cười tươi như hoa, nhận lấy tờ tiền, trong lòng thầm nhủ Giang tổng à Giang tổng, nếu biết trước điểm yếu của cậu là cô bé xinh đẹp này, tôi cần gì phải vất vả tổ chức cái gì mà Ngôi sao học tập cho cậu thu lợi cơ chứ?
Lúc đó tôi nên viết tên cậu lên mỗi thứ hàng hóa, giống như cốc trà sữa này vậy, kiếm tiền từ nhà cậu!
Sau khi đưa mắt nhìn hai người rời đi, bà chủ Tưởng đi ra từ quầy phía sau, bày một đôi ly tình nhân mới lên kệ, xé nhãn giá cũ, viết lại nhãn mới, tròn 100 tệ.
Ban đầu bà ta không chú ý đến chuyện giá cả, nhưng được Giang Cần nhắc nhở mới nghĩ ra.
Ai muốn mua tình yêu thiếu một đồng cơ chứ? Đây rõ ràng là điềm xấu.
Đổi chín mươi chín thành một trăm tệ, hoàn hảo, giá cả như vậy mới hợp với các cặp tình nhân.
Chẳng trách người ta kiếm được nhiều tiền, quả thực là để tâm đến từng chi tiết nhỏ.
- Giang Cần, mình đói.
- Mình cũng đói, qua nhà ăn làm một bữa đi.
Giang Cần và Phùng Nam Thư nắm tay, tay rảnh ra thì cầm theo ly của mỗi người, đi vào nhà ăn số 2 ăn cơm.
Không còn hy vọng với thỏ nữa, nhưng dù sao thì cũng phải ăn cơm, Giang Cần chọn mấy phần thức ăn, cá viên chiên giòn, tôm nõn, nộm tai heo, ngó sen xào, mỗi người một phần cơm.
Thực sự là hắn đã đói sắp lả cả người, vừa ngồi xuống đã bắt đầu lùa cơm, cho đến khi trong bụng có thức ăn thì mới bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau đó hắn lại liếc thấy tiểu phú bà cho tay vào túi, lấy một chiếc ví ra, yên lặng đẩy qua.
- Làm sao vậy? Cậu muốn bao dưỡng mình à?
Phùng Nam Thư mím môi:
- Mình không dùng hết được sinh hoạt phí, cậu tiêu thay mình đi.
Giang Cần không ngờ cô muốn bao dưỡng hắn thật:
- Ở đây hết á?
- Còn 50 cho Cao Văn Tuệ vay nữa, mai mình đòi cho cậu.
Giang Cần mở ví ra xem, đều là tiền to một trăm tệ mới cứng, còn có hai tấm thẻ ngân hàng, một thẻ trà sữa, đây là tất cả tài sản của tiểu phú bà trừ đi 50.
- Cậu đưa hết tiền cho mình thì cậu sống làm sao? Cậu có nghĩ đến chuyện sau này cậu phải ăn cơm với mình, muốn ăn đồ ăn vặt cũng phải xin tiền mình, đi dạo phố cũng phải dắt theo mình, đi ra ngoài chơi cũng…
Giang Cần càng nói càng thấy sai sai, mà Phùng Nam Thư bắt đầu hưng phấn một cách rõ ràng.
- Mình không cần, cậu cất ví đi, đừng làm mất. Thực ra mình không nghèo thật đâu, mình thích than thở vậy thôi.
Nghe vậy, Phùng Nam Thư vươn tay đẩy ví về phía Giang Cần, biểu cảm nghiêm túc.
Giang Cần tạm thời không quan tâm đến ví tiền nữa, gắp một hạt lạc đút cho cô, biểu cảm nghiêm túc của tiểu phú bà biến mất ngay lập tức, ngoan ngoãn mở miệng ra ăn, miệng nhỏ bóng dầu.
Ngay lúc này, một bóng người lén lút bị ánh mắt của Giang Cần bắt giữ.
Đối phương cũng biết đã bị phát hiện, vậy nên cũng không nấp nữa, nghênh ngang đi đến, ngồi xuống bên cạnh Phùng Nam Thư, tiện tay lấy một đôi đũa ra từ trong tủ khử trùng, gắp một đũa nộm tai heo cho vào miệng.
Nộm tai heo có vị giòn ngọt tươi mới, thấm đẫm nước sốt, vào miệng mang tới vị thơm tinh khiết.
- Bạn học Cao.
- Hửm?
- Cô can đảm thật đấy nhỉ? Lừa tôi thì chẳng nói làm gì, còn nghênh ngang ăn đồ của tôi nữa? Sao cô không dũng cảm hơn chút nữa, ngồi thẳng lên đùi tôi đi?
- Đó là chỗ của Phùng Nam Thư, tôi làm vậy là cô ấy khóc đấy. - Cao Văn Tuệ học theo tiểu phú bà, trưng ra biểu cảm lạnh lùng.
Giang Cần đen mặt:
- Cô là người thân của Nguyệt Lão à?
Cao Văn Tuệ hít sâu một hơi, nói một cách đương nhiên:
- Lúc đầu tôi cũng không có ý định này, nhưng nghĩ lại thì đường làm ra bằng bản lĩnh của tôi, chẳng có lý do gì để tôi không ngậm cả, không thì tôi lỗ à?
Giang Cần hạ giọng nói một cách nghiêm túc:
- Lần sau cô đừng chơi trò này nữa, tôi còn tưởng cậu ấy bị bắt nạt nữa cơ, trên đường về đây tôi suýt vượt mấy cái đèn đỏ luôn.
- Hả? Tôi có biết đâu?
- Giờ biết rồi đấy?
Cao Văn Tuệ trầm tư một lúc:
- Vậy chẳng phải nghĩa là Phùng Nam Thư ở trong lòng cậu quan trọng hơn bất cứ thứ gì à? Cậu ấy không như bình thường là cậu đã rối trí rồi, đó là tình yêu chứ gì nữa, không thể giải thích được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận