Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 584: Hôm nay ai cũng không được học tập ! (2)

Giang Cần sờ lên cái mũi, cấp tốc nói sang chuyện khác:
- Cho nên ý của cậu là tất cả mọi người không học, đến lúc đó cùng nhau rớt tín chỉ?
Chu Siêu nhịn không được quay đầu:
- Giang ca, cậu nói vậy là không đúng rồi, hôm nay chúng ta có thể cùng đi quán net chơi, thì ngày mai sẽ có thể cùng nhau tập trung vào học tập.
Sau khi Tào Quảng Vũ nghe xong thì vỗ tay xuống bàn:
- Câu nói của Chu Siêu đã truyền linh cảm cho tôi, tôi đề nghị mấy ngày tới, chúng ta làm cái gì cũng phải làm cùng nhau, dò xét lẫn nhau, không cho phép bất cứ ai học trộm, cũng không cho phép chơi trộm.
- Vậy thì lúc nào các cậu có thể đi làm ăn cùng tôi? Nếu không tôi vừa đi cái, các cậu lại giãy lên? - Giang Cần nhìn về phía bọn họ.
- Trước tiên cứ chơi xong hôm nay cái đã, có chuyện gì ngày mai nói sau!
- Mau mau mau, lão Chu vòng ra sau, phía sau cửa có một người!
- Lão Nhâm cậu sao lại đứng yên một chỗ vậy? Cậu lén đem sách giáo khoa tới đây học à?
- Còn thiếu một phút, ván này thắng chắc, để tôi đi vòng ra sau cửa, trận này mượt thật!
- Chủ tiệm chủ tiệm đâu? Hôm nay chơi quá đã, nạp cả tiệm…
Nói được nửa chừng thì người ngồi trong quán net lần lượt tháo tai nghe xuống, mang theo tràn đầy mong đợi nhìn về phía Tào thiếu gia bình thường không có gì lạ.
Tiệm net năm 2009 có thể nói là không khí nhộn nhịp nhất trong thời kì này, có lẽ anh không biết tên tôi, cũng không rõ tôi bao nhiêu tuổi, nhưng chỉ cần chúng ta có thể chơi game cùng nhau thì mọi người đều bạn bè.
Điều này dẫn đến thực tế là thường có mấy anh đại gia chơi game cảm thấy thật sảng khoái, hoặc hưng phấn vì rút trúng món đồ gì đó ngon ngon, phất phất tay hô cộng một giờ net cho cả tiệm, hoặc tặng mỗi người một chai Sting, cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Dựa theo kinh nghiệm của những thanh thiếu niên nghiện net này, có lẽ hôm nay lại được anh đại gia kia mời khách rồi.
- Hãy khoe cho cả quán biết chiến tích của tôi và cho tôi bốn chai nước ngọt. Tôi muốn Pepsi, loại đó ngọt!
Thiếu niên nghiện net lập tức mắng chửi:
- Thật con mẹ nó chó, còn tưởng có đại gia nào nạp net giùm, không ngờ lại là thằng ngốc!
Tào Quang Vũ không quan tâm, cầm ly nước vui vẻ nhấp một ngụm:
- Các anh em, tôi lên đỉnh rồi, hôm nay thức suốt đêm đi?
- Con mẹ nó tôi ở đây nguyên đêm chỉ để xem Cừu vui vẻ? Rút thôi, chín giờ rưỡi rồi, trở về kí túc xá ngủ đi. - Giang Cần đẩy bàn phím, đứng lên.
- Lão Giang, người không chơi game như cậu, cuộc sống thật tẻ nhạt ây.
Giang Cần đứng lên vỗ vỗ vai y:
- Nhưng hạnh phúc của ba, con sẽ không bao giờ cảm nhận được.
Tào Quang Vũ đen mặt:
- Nếu không phải là sắp thi cuối kỳ, thì nói cái gì tối nay tôi cũng sẽ ở lại cắm đêm.
- Hôm nay tới đây thôi, chịu không nổi, chúng ta ngày mai còn tới nữa không?
Chu Siêu không nhịn được mà hỏi một câu.
Tào Quang Vũ chép chép miệng suy nghĩ:
- Ngày mai để mai nói, hôm nay thả lỏng đủ rồi, tôi đoán ngày mai có thể đắm chìm học tập.
Nhâm Tự Cường đứng bên cạnh nghe một hồi, bỗng nhiên mở miệng:
- Vậy... Tôi đi mua bao thuốc lá.
- Lão Nhâm, cậu hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe.
Tào Quang Vũ lộ ra bộ dáng đại ca:
- Đúng không lão Giang?
- Cậu nói đếch khác gì câu thuốc lá có hại cho sức khỏe được in trên bao bì.
Giang Cần nói chuyện, không nhịn được mà nhìn về hướng Nhâm Tự Cường rời đi, thầm nghĩ rõ ràng tiệm net có bán thuốc lá, quay đầu đi vào là mua được, vì sao phải đi siêu thị bên cạnh chứ? Lạ thật.
Sau khi trở lại ký túc xá, ngoài cửa sổ trời đã tối, Giang Cần tập hơn mười bài luyện cơ bụng, sau đó lau mồ hôi, tắm rửa nhảy lên giường ngủ.
F3 cũng chui vào ổ chăn, quyết định ngày mai sẽ học tập chăm chỉ cho thi cuối kỳ, để giành được hạng nhì chuyên ngành!
Bất quá đến nửa đêm, Giang Cần thức dậy đi vệ sinh, lại bỗng nhiên phát hiện trong chăn Nhâm Tự Cường có chút sáng sáng.
Hướng của lão Nhâm là đối diện ban công, có thể xem như đối diện với tất cả mọi người trong ký túc xá, lúc đi tới Giang Cần chú ý ánh sáng kia, nhưng lúc trở về liếc mắt một cái liền nhận ra.
Vì thế hắn lặng lẽ vươn tay, nhẹ nhàng vén chăn bông của Nhâm Tự Cường lên, lén nhìn vào trong.
Làm vậy chủ yếu là để tránh một số cảnh xấu hổ, nhưng một giây sau hai người hai mắt nhìn nhau.
Nhâm Tự Cường nằm sấp trong chăn, bên dưới là một xấp tài liệu ôn tập, ngón tay cậu đeo mấy cái đèn mini, vẻ mặt có hơi bối rối.
Loại đèn này mới nổi lên gần đây, chúng rất nhỏ, có đai đeo co dãn trên thân đèn, có thể đeo thẳng lên các đầu ngón tay, hơn nữa còn có rất nhiều màu sắc khác nhau.
Giang Cần nhướng mày nói:
- Cậu mua hai cái đèn này ở siêu thị đó hả?
- Giang ca, tôi hoàn toàn không có ý nhằm vào cậu đâu! - Nhâm Tự Cường co năm ngón tay lại, tự thề với đèn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận