Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 155: Chỉ có tôi là người ngoài?

Giang Cần quay đầu lại, tươi cười sáng lạn:
- Cháu trai lớn, cháu muốn thương lượng chuyện gì?
- Sau này hai chúng ta có thể tự dùng xưng hô của mình không, chú gọi cháu là cháu, còn cháu gọi chú là anh.
- Cháu nghĩ hay lắm, vậy không phải là loạn bối phận sao?
Giang Cần lảo đảo rời đi, để lại Dương Thụ An vẻ mặt khó chịu, có một bạn học quá mức chói mắt, ngay cả hồi ức thời học sinh cũng trở thành một chuyện làm cho da đầu người ta tê dại.
Từ quán canh dê về đến nhà, Giang Cần mở máy tính lên, nhìn lượt xem trang web, quả nhiên, sinh viên rời trường mất đi bầu không khí, dẫn đến sức nóng của cuộc thi hoa khôi trường cũng bắt đầu giảm xuống.
Tuy nhiên, sự sụt giảm này cũng không kéo dài, bởi vì bắt đầu từ ngày 4, số liệu duyệt web lại có xu hướng tăng lên, có lẽ mọi người đã chơi mệt rồi, bắt đầu ở nhà lướt Internet.
Bài đăng trên tường thổ lộ nhiều hơn không ít, thậm chí còn có người trường khác đăng ký tài khoản, lên tường thổ lộ với nữ sinh Lâm Đại, tiêu đề mở đầu đều là trên đường gặp nữ thần gì gì đó.
Mặt khác, Hốc cây nặc danh cũng có nhiều chửi bới, đại đa số đều là nói xấu bạn cùng phòng, bạn học của mình. Nói người nào đó làm chuyện không giống người, từ năm nhất đến năm ba chưa từng mua dầu gội đầu, ngày ngày cọ cọ, còn nói người nào đó suốt ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trên thực tế lại có mùi hôi nách.
Còn có bảng xếp hạng hoa khôi trường, hiện tại Sở Ti Kỳ đã ổn định ở vị trí đệ nhất.
Thật ra trước đó đệ nhất là Hồng Nhan, nhưng bởi vì chuyện chuyển hệ, bỗng nhiên cô mất đi sự ủng hộ của khoa Luật, trong một đêm đã rớt xuống phía sau, Sở Ti Kỳ và Liễu Y Y cũng bởi vậy mà được đẩy lên, hai người so tài phân cao thấp ba ngày, vẫn không phân ra thắng bại.
Nhưng chỉ vài ngày trước kỳ nghỉ, chẳng biết tại sao fan của Liễu Y Y bỗng nhiên mất sức, hoa càng ném càng ít, ngược lại bị Sở Ti Kỳ vững vàng áp chế trên đầu.
Đối với kết quả này, Giang Cần không có bất kỳ ý nghĩ nào.
Phong trào bầu hoa khôi là một tay hắn nhấc lên, nhưng hoa rơi vào nhà ai hắn không muốn can thiệp nhiều, thứ hắn muốn là lợi ích kinh tế đằng sau, không có hứng thú với người.
Sau đó, Giang Cần vào hậu trường của người dùng, kiểm tra lượng xem một chút.
Lượng fan của tài khoản Thời Miểu Miểu đã vượt 10 nghìn, điều này chứng tỏ quyển "Anh là nhân gian khói lửa sắc" của cô quả thật viết không tệ, nhưng điều khiến Giang Cần cảm thấy bất ngờ chính là tài khoản của lão Tào cũng có sáu nghìn fan, theo sát phía sau Thời Miểu Miểu.
Nhưng của Thời Miểu Miểu đều là fan thật, còn lão Tào đều là anti-fan, trong bình luận đều nói y chém gió thành bão rồi, muốn y nên thực tế một chút.
Hắc hồng cũng là hồng a, lão Tào có thể có thành tích như hôm nay đúng là hoàn toàn dựa vào nỗ lực của mình.
“Kỳ nghỉ còn hai ngày, khi nào hai người đi Lâm Xuyên, chúng ta đi chung không?”
Bỗng nhiên, góc dưới bên trái máy tính bật lên nhắc nhở tin nhắn từ một nhóm lạ, Giang Cần cảm thấy khó hiểu, vì thế đưa tay mở ra, phát hiện không biết lúc nào hắn đã tiến vào một nhóm năm người, người gửi tin nhắn được ghi chú tên Tôn Ngạn Bân, dùng ảnh đại diện đeo kính râm phi chủ lưu.
Quách Tử Hàng:
“Ngày 6 thì sao?”
Giang Cần thuận tay đáp một câu:
“Mày cũng đâu có đối tượng, đi sớm như vậy làm gì?”
“Vậy khi nào chúng ta đi?”
“Ngày 7 đi, đợt nghỉ tới phải là năm mới.”
“Bạn học Sở, bạn định khi nào đi?” Tôn Ngạn Bân trực tiếp bỏ qua quyết định của bọn họ, đi hỏi Sở Ti Kỳ, dù sao đây mới là mục đích y lập nhóm.
Sở Ti Kỳ:
“Vậy tôi cũng là ngày 7, buổi chiều cùng đi mua vé nhé?”
Tôn Ngạn Bân:
“Được, vậy tôi cũng đi vào ngày 7.”
Giang Cần:
“Nhớ lại còn có chuyện, ngày 8 tôi mới đi.”
Tôn Ngạn Bân nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng thẳng thừng hô quá tốt, bởi vì điều kiện ngoại hình của Giang Cần tốt hơn y, y muốn theo đuổi Sở Ti Kỳ, vậy nên ước gì Giang Cần cách thật xa:
“Vậy bạn tự đi nha, chúng ta vẫn là ngày 7 đi. Bạn học Sở, mấy giờ bạn đến nhà ga, tôi với bạn cùng đi.”
Sở Ti Kỳ:
“Thôi, tôi cũng ngày 8 đi.”
Giang Cần hết chỗ nói:
“Vậy tôi không đi nữa, tôi định núp ở nhà luôn.”
Tôn Ngạn Bân cảm thấy không hiểu mà nhìn lịch sử trò chuyện, cũng không đợi y suy nghĩ cẩn thận, y đã phát hiện trong nhóm thiếu một người, sau đó y liền nhận được nhắc nhở, sau khi nói xong câu cuối cùng Giang Cần cũng trực tiếp rời khỏi nhóm.
Nhóm năm người, thiếu một người là quá rõ ràng, cho nên cùng lúc những người khác cũng phát hiện chuyện Giang Cần rời nhóm.
Sở Ti Kỳ: “Nếu cậu ta out, tôi đây cũng out.”
Vương Tuệ Như: “Ti Kỳ out, tôi đây cũng out.”
Quách Tử Hàng: “Bai bai.”
Tôn Ngạn Bân trầm mặc hồi lâu, thật lâu không phản ứng, thầm nghĩ rốt cuộc là sao?
Vừa suy nghĩ đã thấy trời trở tối, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, hình như trong nhóm kia chỉ có mình y là người ngoài?
Bạn cần đăng nhập để bình luận