Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 615: Mai đi Vạn Lý

- Ông chủ, tý nữa chúng ta đi đâu?
- Đi dạo phố ở Vương Phủ Tỉnh đi. Mua đồ xong thì cùng đi ăn tối.
Giang Cần nhảy xuống từ trên lan can đá, cùng mọi người ngồi xe bus đi tới phố Vương Phủ Tỉnh, xuống xe xong thì xua tay:
- Mọi người đi đi, thích món gì thì cứ lấy tự nhiên, không cần nhìn giá. Đừng để người ta bắt được là được.
Trong nhóm lập tức vang lên tiếng “Xí”, nhưng mọi người vẫn vào ra các kiểu cửa hàng và hàng quán chợ trên phố.
Nói thật thì không cần biết là quản lý như Tô Nại hay cu li chạy việc như Lộ Phi Vũ, toàn bộ những nhân viên cốt cán của phòng 208, ai ai cũng lắm tiền cả, không có chuyện nương tay khi mua sắm.
Bởi vậy chẳng bao lâu sau, trên tay bọn họ đã có rất nhiều túi mua sắm, ai ai cũng được vụ mùa lớn.
- Ông chủ, ngày mai chúng ta đi đâu vậy?
- Đi Vạn Lý Trường Thành đi, không phải người xưa có câu, chưa đến Trường Thành thì chưa phải hảo hán sao?
Đổng Văn Hào ngẫm nghĩ một lát:
- Cũng được. Vậy sáng mai dậy sớm, chúng ta đi Vạn Lý Trường Thành chơi tới chiều rồi về đi công viên Olympic chơi.
Giang Cần gật gù:
- OK, quyết định vậy đi, sáng mai dậy sớm rồi chúng ta ngồi xe đường dài, không ai được tụt lại phía sau đâu đấy!
Sáng sớm tinh sương, nhân viên phòng 208 vây thành một vòng tròn, cả đám đang ăn sáng trong phòng ăn buffet của khách sạn, nhưng chẳng ai dám nhắc tới việc đi Vạn Lý Trường Thành nữa, như thể mọi người chưa từng bàn qua chuyện này vậy.
Mẹ nó mệt quá đi mất, một ngày đi ba bốn nơi, sáng nay dậy thấy chân run cầm cập. Đừng có nói là bọn họ, đến cả lính đặc chủng cũng chẳng chịu được nữa là, còn đòi đi leo Vạn Lý Trường Thành nữa? Leo quần què!
Thêm vào việc chất lượng không khí nơi này không tốt, khiến mọi người ở đây lâu cũng cảm thấy khó chịu.
- Hôm nay....
- Ông chủ, hôm nay chơi đánh bài đi! - Đổng Văn Hào cướp lời đáp lại.
Giang Cần vô cùng đồng tình gật đầu:
- Được, thế đánh bài đi. Đánh bài vừa có thể luyện tập não vừa không đau chân, tất cả những người đi ra ngoài thăm thú đều nên làm ổ ở khách sạn đánh bài.
Tuy câu nói này của ông chủ Giang cũng xà lơ y hệt câu muốn đưa mọi người vui vẻ hưởng thụ, nhưng lúc này chẳng một ai không đồng tình với nó cả.
Đi du lịch, cái cốt là để vui vẻ, nhỡ đi tới què cả chân thì không đáng chút nào.
Vậy là sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người cùng di chuyển tới phòng của Đổng Văn Hào, chia thành nhiều tụ, bắt đầu vừa đánh bài vừa tám chuyện.
- Cây 3.
- Tứ quý.
- Cạp 5.
- Tứ quý.
Lộ Phi Vũ trợn to mắt:
- Ông chủ bị dẩm à, mới bắt đầu đã gào lên đánh tứ quý?
Giang Cần nhếch miệng:
- Tôi hào phóng rộng rãi vậy đấy, ý kiến gì?
Tô Nại ngồi bên cạnh chống cằm, vẻ mặt khó hiểu nói:
- Sao hôm nay ông chủ phách lối thế? Bình thường cậu ấy đánh bài tệ lắm cơ mà. Nếu không có bà chủ thì có khi trẻ con 8 tuổi cũng đánh thắng cậu ấy.
- Thì hôm nay có chơi ăn tiền đâu, cậu thử ăn tiền xem, kiểu gì ông chủ lúc lựa bài cũng phải phân vân mất ba phút đồng hồ. - Đổng Văn Hào phán một câu làm sáng tỏ sự thật.
- Thế sao mọi người không chơi ăn tiền?
- Chỉ cần ăn tiền thì kiểu gì ông chủ cũng gọi bà chủ tới cứu nguy, sau đó cô sẽ thấy cái gì gọi là lương về lại chốn cũ. Không chơi lại được đâu, căn bản là chơi không lại.
Đánh bài tám chuyện, ngày tháng an nhàn cứ thế trôi qua. Tới sáng ngày hôm sau, 15 người bọn họ liền rời khỏi Bắc Kinh, đáp chuyến bay sớm đi Thượng Hải.
Là một thành phố hạng nhất có thể sáng ngang với thủ đô, Thượng Hải đem đến ấn tượng ban đầu cho mọi người là hiện đại hơn nhiều so với Bắc Kinh.
Mọi người phòng 208 đều biết rằng Phùng Nam Thư là một tiểu phú bà gốc Thượng Hải, vì thế cho nên vừa ra khỏi máy bay, mọi người đã nhìn về phía cô. Trong mắt bọn họ, Phùng Nam Thư là trùm Thượng Hải, cô chắc chắn sẽ vô cùng thân thuộc với thành phố này.
Tuy vậy, tiểu phú bà lại ngây ngốc hồi lâu, thậm chí còn như kiểu không phân định được phương hướng vậy.
Giang Cần rất vui, thầm nghĩ một năm trước tiểu phú bà còn mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng, đâu có kiểu kiêu ngạo lớn lối như hiện tại, cứ mở miệng ra là làm nũng đâu.
Phùng Nam Thư quả thực là người Thượng Hải, nhưng cô lại lớn lên ở Tế Châu. Tuy mỗi năm cứ đến kỳ nghỉ là sẽ đến đây sống một khoảng thời gian, nhưng cô không dám tự ra ngoài, bởi vậy cô không hiểu gì về thành phố này cả.
Thử nghĩ xem, một cô gái đi xe điện chạy ngược đường còn dám cãi lại là do trái đất hình cầu thì còn chờ mong gì về việc cô ấy sẽ làm hướng dẫn viên cơ chứ?
- Trông cậu ngờ nghệch thế này làm mình yên tâm lắm. - Tâm trạng của Giang Cần vô cùng vui vẻ.
Phùng Nam Thư: ?
- Thế này đi, chúng ta check-in khách sạn trước rồi tra bản đồ, đợi lúc ăn cơm thì cùng nhau bàn bạc tiếp.
- Vâng ông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận