Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 328: Niềm vui khi đi cửa sau

Giang Cần suy nghĩ một chút:
- Thật ra thì sủi cảo trong căng tin cũng không tệ, ăn tạm đi.
- Bọn tôi ngoại trừ tự mình ăn, còn muốn tặng một ít sủi cảo tự tay làm cho bà Lưu ở sạp trái cây.
Giản Thuần nhịn không được đứng lên bổ sung một câu, ngữ khí không hiểu sao khẩn trương:
- Tôi… lần trước tôi đụng bà ấy, bà ấy cũng không trách tôi. Tôi muốn làm điều gì đó, bà ấy bận trông sạp hàng lại phải chăm sóc con trai, hẳn không có thời gian làm sủi cảo.
Giang Cần suy tư một lát rồi mở miệng:
- Các cậu lén tìm một phòng học không được sao?
- Chúng tôi đi tìm, phòng tự học có người, giảng đường không mở cửa, phòng học nhỏ lại dễ bị bắt, hơn nữa... Trong nhóm cán bộ vừa mới phát thông báo, nghiêm lệnh cấm sinh viên nấu sủi cảo, ăn lẩu ở phòng học.
- Chúng tôi sẽ không mất nhiều thời gian đâu.
Ngụ ý của Tưởng Điềm là muốn đến ké chỗ 208, nếu Giang Cần đồng ý, cô còn có thể thuận lý thành chương để Giang Cần nếm thử sủi cảo cô tự tay làm.
Tuy rằng Giản Thuần cố gắng bức bách mình đừng nghĩ nữa, nhưng chỉ cần trong đầu hiện lên ý niệm Giang Cần ăn sủi cảo mình tự tay làm, cũng có chút chờ mong mà tim đập thình thịch.
Nhưng thật đáng tiếc, 208 cũng đang làm sủi cảo, hơn mười cái miệng đã đủ loạn rồi, huống chi còn có mấy người giáo sư Nghiêm.
Giang Cần không muốn kéo thêm một nhóm người đi gây thêm phiền phức, vì thế lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Chu Phượng, hỏi có thể mượn một phòng học, nấu chút sủi cảo ăn hay không.
Một lúc lâu sau, điện thoại cúp, giọng Giang Cần lại vang lên.
- Khoa chúng ta có một câu lạc bộ thủ công, ở B704, khoảng thời gian trước vừa mới đóng cửa, phòng hoạt động vẫn trống không, các cậu đi nơi đó đi. Lát nữa Chu Phượng sẽ để chìa khóa lại trên bệ cửa sổ.
- À đúng rồi, nhất định phải chú ý dùng điện an toàn, lúc cắm lúc rút, lúc đi quét dọn vệ sinh sạch sẽ.
- Mặt khác, các cậu cũng giúp tôi một việc đi, chuẩn bị cho Chu Phượng và lão Lữ một phần sủi cảo; tôi lại cho các cậu một địa chỉ, giúp tôi đưa một phần cho hiệu trưởng Trương bên nhà trường; nói với bọn họ, đây là tôi tự tay gói, nếu như không thấy người thì thôi.
Giang Cần cất điện thoại dặn dò hai câu, chợt nghe thấy Tào Quảng Vũ ở phía sau gọi, vì thế xoay người đi ra khỏi căng tin.
Thấy vậy, Giản Thuần và Tưởng Điềm nhịn không được liếc mắt nhìn nhau, hơi thở hơi trì trệ.
Trời ạ, người phát thông báo nói không cho nấu sủi cảo, không cho ăn lẩu trong phòng học, rõ ràng chính là Chu Phượng mà!
Cô ấy nói những năm trước thường xuyên có sinh viên như vậy, cảm thấy mình lợi hại không tuân thủ, nếu như bắt được, chẳng những trừ điểm mà còn phạt tiền, vô luận là ai, tuyệt không khoan nhượng!
Giang Cần trực tiếp tìm cô ấy đòi phòng học nấu sủi cảo, rõ ràng là đụng vào họng súng, nhưng Chu Phượng lại đồng ý?
- Thật sự có thể nấu sủi cảo trong phòng học sao?
- Không thể nào, Chu Phượng vừa mới gửi thông báo trong nhóm!
- Đừng ăn nữa, chúng ta đi xem trước đi?
Sau một lúc lâu, mấy người đi tới B704, thấp thỏm sờ xuống cửa sổ, quả nhiên sờ được một cái chìa khóa.
Mặc dù biết là chủ tịch Hội Sinh viên để lại chìa khóa, nhưng các cô vẫn có cảm giác như có tật giật mình, ngay cả động tác mở cửa cũng nhỏ nhẹ, lúc đi vào lại càng không dám phát ra âm thanh.
Kết quả vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân, làm cho trái tim mọi người lập tức muốn lao ra ngoài.
Chu Phượng mặt không chút thay đổi đi tới cửa, nhìn thoáng qua bên trong, khiến các cô sợ tới mức không dám thở.
- Có nồi không?
- Còn… còn chưa đi mua.
Tưởng Điềm thành thật trả lời.
Chu Phượng ho khan một tiếng, thuận tiện hạ giọng:
- Văn phòng của tôi có một cái nồi điện, bình thường dùng hâm nóng cơm, các cô nếu muốn dùng thì theo tôi đi lấy.
Giản Thuần sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh:
- Em sẽ đi lấy với chị, cảm ơn chị.
- Không cần cảm ơn, nếu không phải Giang Cần đặc biệt gọi điện thoại tới tìm tôi, loại chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không cho phép. Các cô tuyệt đối đừng nói ra bên ngoài, lúc nấu sủi cảo cũng chú ý một chút.
- Được học tỷ, bọn em nhất định đóng kỹ cửa, bảo đảm không phát ra chút âm thanh nào.
Giản Thuần theo Chu Phượng ra khỏi phòng học, nửa đường nhịn không được mở miệng:
- Học tỷ, không phải nói bắt được phải trừ điểm phạt tiền sao? Liệu có gây rắc rối gì cho chị không?
Chu Phượng liếc nhìn cô một cái:
- Lúc trước tài trợ cho cuộc thi biện luận, tôi nợ Giang Cần một ân tình, nhưng hình như cậu ta không có chỗ cần tôi trả, lần này coi như là trả cho cậu ta, cô trở về nhớ nói cho cậu ta biết một tiếng.
- Được, học tỷ.
Chu Phượng mím môi lại bổ sung một câu:
- Nhớ phải nói cho cậu ta, nhân tiện đề cập chuyện tôi cho cô mượn nồi điện.
- À à được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận