Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 247: Người, nên thực tế

Diệp Tử Khanh sững sờ:
- Cậu... Cậu chỉ muốn kiếm vốn ban đầu thôi ư?
- Có thể phát triển được thì tất nhiên là tôi phải tiếp tục, tôi có ngu đâu, phát triển mới có nhiều tiền chứ.
- Vậy cậu không thể đặt trọng tâm vào việc kiếm tiền được, mở rộng ra bên ngoài mới là con đường đúng đắn.
- Nhưng tôi làm gì có tiền, học tỷ, dưới tôi có bốn đội ngũ và hai tổ thị trường phải nuôi, đâu ai sống được chỉ với lý tưởng cơ chứ.
Ý của Giang Cần rất đơn giản, nếu không phải từ đầu tôi đã lo kiếm tiền thì gần trăm vạn trong tay căn bản không đủ để chi trả đến cuối năm.
Không phải tất cả mọi người đều là con nhà giàu, loại người có vài đồng tiền lẻ đã dám gây dựng sự nghiệp như hắn thì mỗi bước đi đều nơm nớp lo sợ, quan trọng là phải tính ra được con đường để phát triển liên tục.
- Ai cũng có suy tính của riêng mình, vậy chúc cậu may mắn.
- Cảm ơn học tỷ, chờ đến khi tôi phát triển thành công, mong là có được cơ hội để mời chị ăn một bữa cơm.
Diệp Tử Khanh không nói gì, mỉm cười rời khỏi toilet. Cô nghĩ ánh mắt của Giang Cần có hơi thiển cận, giống với hầu hết kẻ đầu cơ, chỉ biết ôm một miếng đất rồi điên cuồng làm tiền mà thôi. Người như vậy, muốn kiếm một khoản trong thời gian ngắn thì không có vấn đề gì, nhưng muốn làm lớn thì đến tư cách vào thị trường hắn cũng chẳng có.
Giang Cần lau tay, ném tờ giấy vào thùng rác, nhìn vào gương yên lặng nghĩ về một câu, sao lại không ăn cháo thịt.
Mẹ nó, tôi cũng muốn có tiền mua thịt ăn a.
Đến khi trở về phòng bao, năm người trong phòng cũng đang thu dọn đồ đạc để về, lão Tào và Đinh Tuyết vẫn còn đang dán lấy nhau, tay nắm tay, vai dán vai, làm Phùng Nam Thư nhìn mà ngơ ngẩn, cuối cùng được Giang Cần vỗ vai một cái mới tỉnh ra.
- Ăn no chưa? Phải đi rồi.
- Ăn no rồi.
Phùng Nam Thư lộc cộc đi theo đằng sau Giang Cần, đi từ trong ra ngoài.
Năm 2008, Lâm Xuyên đang phát triển đến giai đoạn trung hậu kỳ, cho nên cả tòa thành phố mang cảm giác bắt mắt nhưng lại chắp vá. Có vài đoạn đường không hề phồn hoa, các hộ kinh doanh ven đường vẫn đang dùng các biển quảng cáo màu đỏ xanh trắng, nhưng đến phố đi bộ thì các loại đèn nê ông năm màu đã bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.
Trung tâm thành phố người qua kẻ lại hối hả, dưới bóng đêm phía xa, cần cẩu cao chọc trời đứng lặng, hư ảo và hiện thực được khâu lại với nhau, mang đến một cảm giác khác lạ.
- Ca ca, lạnh quá.
Nghe được cái giọng sến súa đó, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu rùng mình, sau đó lại thấy Tào Quảng Vũ cởi áo khoác ra, khoác lên người Đinh Tuyết. Vậy còn chưa hết, sau khi làm xong chuyện đó, Tào Quảng Vũ quay đầu liếc Giang Cần một cái, ánh mắt có chút khiêu khích.
Bây giờ y có hơi phấn khích quá mức, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu đã không đủ để thỏa mãn y, y nóng lòng muốn đè đầu Giang Cần.
Ngoài ra thì hôm nay Giang Cần đang mặt một chiếc hoodie màu đen, muốn cởi ra cũng chẳng được, đây là lý do mà lão Tào nhắm đến điểm này.
- Ha ha.
Giang Cần cười gằn một tiếng, vươn tay tìm chìa khóa xe, mở cốp sau xe ra, sau đó lấy một chiếc áo khoác ra trong ánh mắt kinh ngạc của lão Tào, sau đó đưa cho tiểu phú bà đang ăn mặc phong phanh.
Phùng Nam Thư liếc nhìn Giang Cần:
- Giúp mình mặc vào đi.
- Không giúp, cậu tự mặc đi. - Giang Cần từ chối một cách quả quyết.
Phùng Nam Thư mím môi, nói:
- Ca ca, lạnh mà.
Giang Cần đầu hàng, không thể làm gì khác hơn là mặc cho cô, thầm nghĩ trong lòng sau này không thể ra ngoài với cặp đôi nhà lão Tào nữa, bữa cơm này hay thật đấy, kỹ năng mà Phùng Nam Thư học được trong hôm nay nhiều hơn cả mười tám năm qua.
Còn nữa, không phải con hàng lão Tào này chưa bao giờ yêu đương à? Sao bây giờ lại vô sự tự thông, chiêu thức gì cũng biết vậy?
Nhâm Tự Cường đứng bên cạnh nhìn mà chua xót trong lòng, thầm nghĩ tôi không có xe, cũng không có người yêu, sao cuộc đời tôi khó khăn thế này.
Nhìn sang Chu Siêu, tuy mặt y cũng ngập tràn khát khao, nhưng lại vui vẻ ợ một cái vì no.
Đây là chuyện không thể so sánh giữa người với người.
Tuy là lão Chu cũng muốn tìm người yêu, nhưng nguyện vọng này cũng không quá cháy bỏng, thế nên cho dù có người điên cuồng rải cẩu lương trước mặt y, y vẫn có thể cảm nhận được niềm vui sướng khôn cùng từ bữa cơm trị giá gần hai nghìn tệ.
Nhưng Nhâm Tự Cường thì khác, y nhìn Tào Quảng Vũ và Đinh Tuyết, nhìn Giang Cần và Phùng Nam Thư, lại nghĩ về tình anh em giữa bản thân và Phan Tú, y khó chịu đến mức ăn không ngon.
Kết quả là bây giờ đã tan cuộc, y phát hiện ra bản thân không có người yêu vẫn hoàn không có người yêu, nhưng đến niềm vui khi được ăn no như Chu Siêu y cũng không có.
Con người đều như vậy, chỉ biết truy cầu những thứ xa vời, kết quả là đến khi bỏ lỡ thứ trước mắt, mới phát hiện ra bản thân vừa không thể theo đuổi thứ xa xăm kia, vừa vuột mất thứ trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận