Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 724: Cẩm nang nơi làm việc: cách làm vui lòng bà chủ (2)

Nên biết rằng hiện Zhihu chỉ chia sẻ nội dung và là nơi kết bạn cho sinh viên đại học, Douyin và Jinri Toutiao chỉ là mục phụ của phụ mà thôi.
Lộ Phi Vũ chủ động xin phụ trách Jinri Toutiao và từ bỏ vị trí quản lý nội dung, đây thực ra là một hành vi tự gạt bản thân ra ngoài lề, hành vi này trong công việc vô cùng nguy hiểm, nếu không chú ý có thể khiến bản thân mãi mãi đứng ngoài cuộc.
Vậy tại sao y lại làm như vậy? Thực ra lý do rất đơn giản.
Vốn dĩ Lộ Phi Vũ từng học báo chí, y vẫn luôn có một niềm nhiệt huyết khi được làm việc liên quan tới ngành báo chí, nếu không y cũng sẽ không dùng tính từ thanh tú để miêu tả hoa khôi trường như Liễu Y Y, y muốn được điều đến Jinri Toutiao chỉ vì muốn chạm tới gần hơn giấc mơ của bản thân.
Giang Cần rất ủng hộ quyết định của Lộ Phi Vũ, nên đã giao công việc của Jinri Toutiao cho y.
Suốt một năm tích lũy và cô đọng, trong lòng Giang Cần đã chọn ra được người có thể gánh vác trọng trách cao cả.
Thân là một người điều hành cấp cao nhất, hắn không sợ mọi người có ý tưởng, chỉ sợ mọi người không dám nghĩ. Vốn là, trình độ của Lộ Phi Vũ còn non nớt, nhưng nếu y đã chủ động xin phụ trách Jinri Toutiao thì y đã trở nên thích hợp trong lòng Giang Cần rồi.
Buổi chiều, Ngụy Lan Lan từ Vạn Chúng trở về phòng 208, cô cầm theo một hộp điểm tâm và trà do bên nhãn hàng đối tác tặng, mang cho những chiếc bụng háu đói thấy đồ ăn là bất động của phòng 208.
Nhân cơ hội này, cô còn làm cho Giang Cần một bản báo cáo công việc về marketing thương hiệu gần đây.
Hình tượng nhãn hiệu của Gia Đa Cát đã được vực dậy, quảng cáo thay đổi bao bì của Khang Mạch Lang cũng gây bão trên diễn đàn, dựa vào phản hồi của các cửa hàng bán lẻ cho thấy việc marketing giai đoạn đầu rất có hiệu quả.
- Người ngoài xã hội và sinh viên là hai nhóm đối tượng hoàn toàn khác nhau, họ khó để đối phó hơn nhiều, cô có bị gây khó dễ gì trong công việc không?
- Không có đâu ông chủ, những doanh nghiệp đó rất lịch sự với tôi, hoàn toàn không lấy lý do tôi vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp mà làm khó tôi. Thực ra lúc đầu tôi cũng rất khó hiểu, nhưng bây giờ tôi đã biết tại sao rồi.
- Tại sao?
Ngụy Lan Lan nghiêm túc gật đầu:
- Buổi hội nghị ngày hôm đó cậu đích thân cài khuy áo cho tôi trước mặt nhiều người như vậy, điều này chẳng khác nào đang thể hiện rằng tôi rất quan trọng trong lòng cậu, phải không?
Giang Cần cười cười không tỏ thái độ:
- Con gái làm việc ở bên ngoài xã hội vất vả hơn con trai rất nhiều, chăm sóc bản thân tốt là được.
- Ừm, chắc chắn rồi, cảm ơn ông chủ.
- Không cần cảm ơn, trước giờ tôi luôn bênh vực người của mình. Nhưng cách này hữu dụng phết, chắc lễ Quốc khánh này phải đi tới chi nhánh mở rộng để cài khuy áo cho Đàm Thanh.
Ngụy Lan Lan bật cười khúc khích:
- Vậy để tối nay tôi gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy cởi sẵn khuy áo chờ cậu.
Giang Cần nghe xong thì lập tức bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử:
- Cái cô này, sao mở miệng ra toàn mấy thứ đen tối giống Tô Nại vậy?
- Ông chủ khốn kiếp, cậu chán sống rồi à? - Phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng rống như quái thú của Tô Nại.
Giang Cần phun một câu:
- Một lập trình viên nhỏ bé mà cũng đòi lấy mạng của tôi à?
- Thế cậu có còn cần bộ sưu tập không đây?
Giang Cần càu nhàu nói, coi như cô lợi hại. Sau đó hắn bàn những vấn đề khác trong công việc với Ngụy Lan Lan, rồi lái xe đưa cô tới đầu phố đi bộ.
Đã đến lúc sắm cho nhân viên một chiếc xe rồi, đường đường là quản lý của phòng 208 lại suốt ngày đi xe bus công cộng là không được.
Ông chủ Giang nhìn Ngụy Lan Lan rời khỏi, sau đó ngửa đầu lên nhìn trời, chợt nhận ra một ngày bình thường đã trôi qua mất rồi, hoàng hôn đã sắp buông xuống.
Chỉ còn một tiếng nữa thôi là đến buổi tiệc chào mừng tân sinh viên, hắn định sẽ gọi tiểu phú bà ra đi ăn tối trước.
Lúc này Phùng Nam Thư đang nằm sấp trên giường, mông vểnh cả lên, dưới bộ đồ ngủ màu trắng ẩn hiện những đường nét mượt mà, đôi chân trắng tuyết đang đung dưa trên không trung, gợi nên cảm giác của một thiếu nữ tràn đầy sức sống.
Cô đang cầm một cuốn tiểu thuyết, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh của gấu đen, bệnh nghiện bạn tốt đúng là hơi nghiêm trọng rồi.
Ở trạng thái bình thường, tiểu phú bà là một gương mặt vô cảm lạnh lùng như một bạch phú mỹ hoàn hảo, cho dù là chiếc giường u ám của ký túc xá được cô nằm lên dường như cũng sẽ trở thành chiếc giường công chúa Châu Âu trong tòa lâu đài cổ.
Rất nhanh sau khi Giang Cần gọi điện tới, cô liền mau chóng thay quần áo rồi xuống dưới lầu đợi hắn.
- Nam Thư, cậu nên mặc bộ váy voan màu trắng kia kìa, cái bộ gợi cảm đó đó. - Cao Văn Tuệ nằm nghiêng trên giường, không nhịn được nêu ra ý kiến của mình.
Ánh mắt Phùng Nam Thư lộ vẻ khó hiểu:
- Nhưng Giang Cần không cho mình mặc quá đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận