Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 429: Cứ lấy danh phận trước rồi nói sau (3)

Nội dung trên giấy chứng nhận thì phức tạp hơn chút.
Chỗ chữ to là đặc biệt trao tặng danh hiệu “Giáo viên chỉ đạo ưu tú” dành cho 'ích ích' của đại học Y vì có cống hiến sâu sắc cho hạng mục vừa học vừa làm.
Chỗ chữ nhỏ là xây dựng khuôn viên mơ ước, chăm sóc học trò, giúp đỡ người nghèo vượt khốn cảnh, phước lành đầy trời.
Chờ nhận được giấy chứng nhận và cờ thi đua, hắn đi thẳng về Lâm Đại tìm Trương Bách Thanh, mong rằng hiệu trưởng Trương đóng dấu giúp một cái vào bản chứng nhận này.
- Thằng nhóc cậu, lại định làm chuyện xấu gì hả? - Trương Bách Thanh chẳng hiểu.
Giang Cần nói qua một lần:
- Hai thầy ấy không chịu làm người trung gian cho em, nên em mới nghĩ cách này để đặt cho hai người đó một cái danh phận, cũng coi như là bảo hiểm cho tương lai.
- Em học mấy chiêu này từ đâu ra vậy?
- Chắc là do di truyền từ mẹ á thầy…
Giang Cần nhớ tới bao lì xì mà Phùng Nam Thư nhận được trong đêm giao thừa, nếu theo kịch bản của mẹ thì mặc kệ cô ấy có phải con dâu mình hay không, vẫn cứ cho lì xì lấy danh phận rồi nói tiếp!
Trương Bách Thanh suy tư một chút:
- Chắc chắn con dấu của trường là không thể dùng linh tinh rồi này, thế này đi, em đi tìm Cố Xuân Lôi, bảo cô ấy cho em dấu của trung tâm tuyên truyền là được rồi.
- Có chữ Đại học Lâm Xuyên không thầy? Em sợ tên tuổi nhỏ quá người ta khinh.
- Chắc chắn có, điểm này thì em cứ yên tâm.
- Cảm ơn hiệu trưởng!
- Đợi tí quay lại đây, thầy có việc muốn nhờ!
Giang Cần đã chạy tới cửa lại lộn trở về:
- Sao vậy ạ, thầy cứ phân phó.
Trương Bách Thanh ho khan một tiếng, cố tình nói nhỏ:
- Thật sự em không thể chia sẻ công thức làm sủi cảo gia truyền cho thầy được à? Em có biết tết năm nay của thầy như nào không? Cứ ăn sủi cảo là lại nhớ tới sủi cảo hôm Đông chí!
- Em đã từng thề là tuyệt đối không lộ ra công thức, nếu không thì sẽ không tìm được bạn gái, nhưng mà nếu hiệu trưởng muốn thì em cũng chỉ đành đưa ra quyết định vi phạm quy định của tổ tiên thôi.
- Thằng nhóc này toàn bốc phét thôi!
Giang Cần vừa nhe răng cười vừa móc điện thoại ra gửi nhắn tin.
Khi nhận được tin nhắn của hắn, Trương Bách Thanh bỗng sửng sốt.
Hả?
Sao lại còn có công thức gà cay nữa?
Sau khi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng Trương, Giang Cần đi thẳng tới tòa Quảng Giáo ở khuôn viên phía đông, để tìm Cố Xuân Lôi đóng dấu.
Vì Trương Bách Thanh đã gọi điện thông báo qua trước rồi nên Cố Xuân Lôi làm việc rất thoải mái, mới liếc giấy chứng nhận hai cái thôi mà đã lấy phiếu đăng ký và giấy hướng dẫn dùng con dấu ra cho Giang Cần tự điền.
- Sự nghiệp càng ngày càng lớn ha, mới nửa năm mà đã chạy tới Đại học Bách khoa với Sư phạm rồi cơ à?
Cố Xuân Lôi không nhịn được mà cảm thán.
Nhớ tới lúc đầu gặp Giang Cần, 208 vẫn chỉ là một cái phòng nhỏ bết bát chỉ có hai cái máy tính.
Đèn không sáng phòng rất tối, đến cốc nước mà còn phải chạy xuống tầng một lấy ở vòi nước chung.
Cái tinh thần gian khổ mộc mạc ấy đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng bà.
- Sự nghiệp của em có thể phát triển tới mức này cũng là nhờ lãnh đạo trường ta có tầm nhìn xa trông rộng, thật ra thì em cũng không đóng góp được gì nhiều trong quá trình này.
- Nói rất khéo, thảo nào đến cả phóng viên Đổng của báo thanh niên cũng khen em không dứt.
Cố Xuân Lôi mỉm cười khép giấy chứng nhận lại:
- Được rồi, cho em này.
- Cảm ơn vì cô đã giúp, làm phiền cô rồi.
Giang Cần liên tục nói cảm ơn rồi cầm giấy chứng nhận đi ra khỏi trung tâm Quảng Giáo.
Sau khi có dấu đỏ, hai tờ giấy vinh dự này tự nhiên có sức nặng hơn không ít, quý giá hơn cái giải ‘ngôi sao gà rừng’ của hắn nhiều, hẳn là đủ tầm để lọt vào mắt Tôn Xuân Minh và Lý Hoa rồi.
Chỉ là Giang Cần mới bước ra một bước thì đã hối hận.
Biết thế làm thêm mấy cái giấy khen Sinh viên ba tốt rồi thừa dịp Cố Xuân Lôi không chú ý kẹp vào trong để có thể thêm mấy con dấu đỏ dự phòng thì tốt biết bao.
Tuy hắn khinh thường việc dùng những giải thưởng giả để lòe thiên hạ, nhưng nhỡ đâu vào một ngày nào đó nó lại có tác dụng thì sao.
Ai dà, lỗ rồi lỗ rồi.
Trưa hôm sau, công ty quảng cáo Thịnh Thị gọi tới 208 báo bảng hiệu và vật liệu của chi nhánh Hỉ Điềm đều xong hết rồi, đang vận chuyển qua đó để trang trí.
Giang Cần cầm giấy chứng nhận và cờ theo, còn gọi cả Lô Tuyết Mai và Đổng Văn Hào vác camera tiến thẳng tới Đại học Sư phạm.
- Ông chủ, chúng ta nên làm gì trước?
Đổng Văn Hào hỏi một câu.
Giang Cần đỗ xe ở lề đường:
- Đặt bảng hiệu lên trước đi, để tôi gọi điện cho chủ nhiệm Lý hẹn gặp mặt. Khi ông ấy tới, tôi cầm giấy chứng nhận, Văn Hào cầm cờ thưởng, còn Tuyết Mai phụ trách việc quay phim chụp ảnh là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận