Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 269: Bà chủ là cao thủ (1)

- Ông chủ, cậu thua rồi, trả tiền! - Đổng Văn Hào vươn tay.
Giang Cần cau mày nhìn y một cái:
- Ghi sổ, hoảng cái quái gì, nói không chừng lát nữa sẽ thắng lại.
Lộ Phi Vũ ngẩng đầu lên:
- Ông chủ, cậu đừng quên là được, còn có năm tệ của tôi.
- Mẹ kiếp, tôi mới đánh một ván, sao lại nợ tiền hai người?
- Đổng ca là hoàng đế, tôi là thái giám, cậu đứng thứ nhất đếm ngược thì phải bồi thường gấp đôi, đây là quy củ.
- Đây là quy củ ngu ngốc gì, thúi hơn cả mùi tất.
Đổng Văn Hào và Lộ Phi Vũ liếc nhau, trên mặt tràn ngập cảm giác hưng phấn của chủ nợ. Lối chơi bài dạng cờ này, người mới tiếp xúc lần đầu rất khó chiếm ưu thế, cơ bản bị vây trong trạng thái nửa hiểu nửa không hiểu, cho nên thua tiền là định mệnh.
Không có tám chín ván, dù là người có đầu óc thông minh đến đâu cũng đừng nghĩ đến việc tìm hiểu rõ ràng môn đạo bên trong.
Cho nên, bọn họ cảm thấy ông chủ hôm nay đồng ý chơi bài là thuần túy tặng phúc lợi cho nhân viên.
- Ông chủ, cậu thua tiền sẽ không tức giận chứ?
Giang Cần cười lạnh:
- Vậy cũng quá không có phẩm chất, trên bàn bài không phân lớn nhỏ, cái này tôi hiểu, xào bài đi, tôi hiểu được bí quyết rồi.
Mã Ngọc Bảo ho khan một tiếng:
- Thua xào bài, đây cũng là quy củ.
- Đệch!
Giang Cần lại chửi, hùng hùng hổ hổ gom lại tất cả lá bài trước mặt, sau đó chia ván mới, không hề bất ngờ lại thua, hơn nữa còn đứng chót.
Bốn người đối diện muốn cười đến đau cả bụng, nhất là Dương Soái, miệng đã sắp nứt đến lỗ tai.
Đang cười thì bỗng cửa phòng 208 bị đẩy ra, Giang Cần nghe tiếng nhìn qua, phát hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ ngoài cửa thò ra, ánh mắt lạnh lùng, biểu tình thoạt nhìn hung manh hung manh, đôi môi anh đào no đủ dưới ánh đèn có vẻ ôn nhu nhuận nhuận, giống như mút một cái là có thể ra nước.
Cùng lúc đó, toàn thể nhân viên 208 cũng nhìn ra ngoài, hai mắt sáng ngời, cùng kêu một câu bà chủ, thanh âm muốn ngọt bao nhiêu có bấy nhiêu.
Phùng Nam Thư vui vẻ gật đầu, sau đó đẩy cửa đi vào, ngồi cạnh Giang Cần, vẻ mặt nhu thuận.
Dường như là vừa tắm rửa xong, tiểu phú bà vừa ngồi xuống, mùi hoa dịu dàng liền chui vào mũi Giang Cần, ngửi có chút thanh nhã, làm cho trong lòng người ta ngứa ngáy.
- Có muốn chơi không? - Giang Cần đưa bài qua.
Phùng Nam Thư lại gần nhìn thoáng qua:
- Mình không biết, xem cậu chơi là được rồi.
- Bốc bài bốc bài. - Giang Cần xốc bài xong, đặt lên chiếu.
- Ông chủ, cậu nợ hai ván rồi, chúng ta đã nói trước, thua không được quỵt nợ.
Giang Cần nhướng mày:
- Hòa thượng chạy chẳng lẽ miếu còn chạy được sao? Nếu quỵt nợ thật, các người ôm hết máy tính trong văn phòng đi, tôi sẽ không nói một lời.
Đổng Văn Hào sửng sốt một chút:
- Hình như số laptop này đều là của chúng tôi.
- Gia đình sao lại nói là hai nhà, nhanh lên đi, tôi muốn rửa sạch sỉ nhục vừa rồi.
Vì thế, mấy người lại lạch cạnh ra bài, ván này tình thế tương đối gay cấn, ngoại trừ Lộ Phi Vũ làm bình dân đi trước, những người khác còn bị vây trong trạng thái vô cùng lo lắng.
Mắt thấy đến lượt của Giang Cần, nhưng hắn lại có chút do dự, bởi vì theo hắn, bài của hắn không đẹp lắm, về thứ hai là rất khó, thứ ba hoặc thứ tư mới là an toàn.
- Lần sau đánh cái này.
Phùng Nam Thư vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, chỉ chỉ của Giang Cần, toàn bộ hơi thở của cô đều phun lên mặt Giang Cần, mang theo một mùi hương ấm áp của thiếu nữ.
- Cái này là lớn nhất, nếu bị chặn là mình hết đi được luôn.
Lần đầu tiên Giang Cần nhìn Phùng Nam Thư ở khoảng cách gần như vậy, cảm thấy chỉ cần nghiêng mặt là có thể đụng tới chóp mũi đáng yêu của cô, thậm chí có thể cảm nhận được cả làn da ấm áp của cô, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.
- Họ không có cái nào lớn hơn thế.
- Mình không tin.
- Ca ca, lần sau đánh lá này, tin muội muội đi mờ. - Phùng Nam Thư quay đầu nhìn hắn, gần đến nỗi cái miệng nhỏ nhắn suýt chút nữa là dán lên.
Giang Cần hô hấp chậm lại, không cẩn thận ném ra bộ năm lá J lớn nhất, chỉ thấy mấy người đối diện lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó lắc đầu nói bỏ qua.
Tình huống tiếp theo cũng không sai biệt lắm, tiểu phú bà nói đánh cái này, Giang Cần liền đánh cái này, tiểu phú bà nói ra cái kia, Giang Cần liền ra cái kia, vừa nhanh vừa chuẩn vừa ác, đè bẹp Đổng Văn Hào là thái giám chết không dám xuất đầu.
Mã Ngọc Bảo im lìm không một lời nhưng lại xấu xa nhất, dự định giữ lại bài chặn ông chủ, kết quả sơ ý để Giang Cần đánh hết bài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận