Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 600: Doanh nhân nổi tiếng Giang Cần

Chẳng trách lần nào Giang Cần cũng gọi cô là Thiến Thiến một cách thân mật như vậy, cô còn tưởng rằng lúc học cao trung Giang Cần từng thầm mến mình.
Đêm giao thừa hôm đó, sau khi từ bờ sông Bắc Nhai trở về, cô còn lăn lộn suy nghĩ suốt cả một đêm, thông qua các loại “manh mối” chứng minh, đoán rằng quả thật có khả năng Giang Cần thầm mến mình.
Kết quả nghe xong cách nói của Triệu Lộ, cô lập tức hiểu ra mọi chuyện, hắn thân thiết, trìu mến gọi mình Thiến Thiến như vậy là bởi vì hắn đã quên mất mình họ gì…
Sắc mặt của Hồng Chấn Đông và Vu Dịch Dương cũng biến đổi, cả người như bị đả kích.
Đúng vào lúc này, Dương Thụ An bưng sủi cảo tới:
- Chú, sủi cảo của chú đây, thím cháu đâu?
Giang Cần rút đũa ra liếc y một cái:
- Hôm nay đâu phải ngày Tết, gọi thân thiết như vậy làm gì? Còn muốn tiền lì xì à?
- Làm sao cháu lại vì tiền được chứ, cháu là xuất phát từ nội tâm.
- Đã phát rồi, lần sau không còn lì xì nữa đâu.
Dương Thụ An bĩu môi:
- Hôm nay chú có việc gì sao? Sao chú không gọi thêm cả thím và Quách Tử Hàng, chúng ta tìm một quán nước chơi mạt chược, nghỉ lễ quá nhàm chán.
Giang Cần đổ giấm vào đĩa nhỏ:
- Hôm nay không được, bởi vì chiều nay chú còn phải đi chụp ảnh gia đình.
- Chụp ảnh thì tốn bao nhiêu thời gian chứ, cháu gọi điện thoại cho lão Quách. Chú, chú gọi điện thoại cho thím, chụp ảnh xong đến tập hợp ở quán canh dê nhà cháu.
- Không cần, cô ấy sẽ chụp cùng gia đình chú.
Trong lúc nhất thời, bốn người còn lại trên bàn đều nín thở, trong lòng cũng chỉ còn lại có hai chữ, thái quá.
Kỳ nghỉ đông năm ngoái, tin tức Giang Cần yêu đương với Phùng Nam Thư đã truyền khắp. Đối với tin tức này, rất nhiều người đánh chết cũng không muốn tin tưởng, nhưng bây giờ thì hay rồi, người ta còn muốn đi chụp ảnh gia đình.
Giang Cần nhìn biểu tình của bốn người trước mắt, trong lòng thầm nghĩ, sao mình lại sảng khoái khi show ân ái trước mặt người khác nhỉ? Cái này thật con mẹ nó không thích hợp.
- Được rồi, chú đi trước đây, Thụ An cháu nhớ học hành chăm chỉ, đừng lúc nào cũng chọc ba cháu tức giận.
- Cháu biết rồi, chú đi thong thả.
Giang Cần xua tay, bước ra cửa đón ánh nắng mặt trời, thấy thế, bốn người ngồi đó đều lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin trong các nhóm chat QQ của trường trung học.
“Tình cờ gặp Giang Cần khi đi ăn canh dê, hôm nay cậu ta muốn dẫn Phùng Nam Thư đi chụp ảnh gia đình”.
Từ khi bọn họ tốt nghiệp trung học đến nay đã tròn một năm, rất nhiều nhóm cấp ba đã mất liên lạc, rất ít người khi lên đại học vẫn còn nhớ tới bạn học trung học.
Cho dù có nhớ cũng chỉ là nhớ tới một trong số đó chứ không phải tám chuyện hằng ngày trong nhóm chat.
Nhưng khi tin tức này được truyền đi, toàn bộ nhóm QQ đều bùng nổ, màn hình tràn ngập những lời nói thô tục, hơn nữa hai chữ Giang Cầm dần dần lấp đầy màn hình.
“Đừng nói là bọn họ định kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp chứ?”
“Chắc chắn là tôi đang mơ, xin cho tôi ngủ thêm một chút nữa đi.”
“Nửa năm, mất nửa năm nhưng tôi vẫn không thể nghĩ ra lý do tại sao.”
Kỳ thật ở trong nhóm cũng có không ít giáo viên của trường trung học Thành Nam xem trộm được tin tức này, thời điểm này học sinh vừa được nghỉ, các giáo viên còn đang ở lại trường để họp và viết báo cáo, rất nhàm chán, tự nhiên sẽ thảo luận về chuyện này.
Phùng Nam Thư là cô bé nổi bật nhất ở trường trung học Thành Nam, ngay cả các giáo viên cũng phải thừa nhận điều đó. Vì vậy cho dù đã qua một năm, tin tức của cô vẫn nhận được sự quan tâm đặc biệt từ các giáo viên, nhất là chủ nhiệm của lớp A1, trong lòng tràn đầy cảm thán.
- Giang Cần lớp A2 quả thật có dũng khí, ngay cả Phùng Nam Thư lớp chúng ta mà cậu ta cũng dám bắt cóc? Năm ngoái lúc chủ nhiệm lớp A1, ngay cả tôi cũng căng thẳng khi nhìn cô bé này.
- Người ta ngồi Bentley đi học, thầy có áp lực là chuyện bình thường. Nhưng thằng nhóc Giang Cần này, lúc còn đi học ngoại trừ học có chút giỏi cũng không còn ưu điểm gì, tôi thật sự không hiểu.
- Quả thật không có điểm gì nổi bật, cậu nhóc này căn bản không xứng.
- Phùng Nam Thư là một cô bé tỏa sáng toàn diện, nhưng ngoại trừ học tập không tệ ra thì những phương diện khác của Giang Cần đều quá tầm thường.
- Tôi nhớ ba của Giang Cần là một viên chức nhà nước, gia cảnh cũng ở mức trung bình, nếu không môn đăng hộ đối thì rất khó có thể có kết quả tốt.
- Ừ, thầy Khâu nói rất đúng. Mặc dù bây giờ ai cũng nói người người bình đẳng, nhưng chuyện môn đăng hộ đối vẫn rất quan trọng, Giang Cần quả thật không có thứ gì để được gia đình giàu có đánh giá cao.
- Nếu Giang Cần có thể giống Tần Tử Ngang, là một phú nhị đại, phỏng chừng vẫn còn có cơ hội.
- Mặc dù người ta thường nói đọc sách thay đổi vận mệnh, nhưng khoảng cách giai cấp quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận